21 CHƯƠNG9. 2
Diệp Tiểu Sam nhìn ánh mắt sáng quắc của đại ca nhìn đứa bé,vội vàng nói”Du Nhi,con mau gọi đại bá đi. ”
Đại bá? Ta là đại nương đây!
Bổn đại thần mới không thèm gọi hắn!
Vân Du phối hợp liếm mứt quả của mình,ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một lần.
22 CHƯƠNG10. 1
Kể từ ngày len lén nhìn “người kia” ngoài cửa sổ,Bạch Vô Ly đã biết cuộc sống yên tĩnh của y đã không còn.
Bất kể tự nói với mình không nên suy nghĩ bậy nhưng hắn vẫn khống chế không được tim của mình.
23 CHƯƠNG10. 2
Gương mặt tuấn mỹ khác với phong lưu tiêu sái của Du Nhi,nam tử đẹp theo nét nữ nhân,con ngươi trong trẻo lạnh lùng như ánh trang mang theo ý thơ mông lung ,khiến người khác vừa gặp đã yêu.
24 CHƯƠNG10. 3
Mộ Dung Tường khóe miệng chảy xuống một dòng máu. Ánh mắt bi thương “Chỉ cần sư phụ không đi,người đánh chết ta cũng không ngại. ”
Đôi môi Bạch Vô Ly run rẩy.
25 CHƯƠNG 11: Vĩ thanh
Hai người xa cách gặp lại đương nhiên làm đến trời đất mờ mịt,nhật nguyệt vô quang.
Ước chừng bảy ngày bảy đêm không bước ra cửa phòng một bước.
26 CHƯƠNG 12: Đặc điển:Đồ nhi khả ái
Bởi vì biên thùy không có chiến sự,Tĩnh vương gia có danh xưng là”Chiến thần”mừng rỡ được ung dung tự tại,mang theo sư phụ yêu mến du sơn ngoạn thủy.