41 Một đêm điên loan đảo phượng, mây mưa thất thường, hậu quả tất yếu là Hạ Vũ Thiên nằm dài trên giường, mấy ngày cũng không lết nổi nửa bước. Trên dưới Phong Ẩn sơn trang đều cảm thấy kỳ quái, ngày đó, thiếu gia rõ ràng đã khỏe mạnh trở lại, ăn uống như hổ thế mà ngay hôm sau lại ngã bệnh ngay được.
42 Quả nhiên là cuộc sống có nhiều điều bất ngờ, đặc biệt là trong những chuyện liên quan tới duyên phận giữa con người với nhau. Chỉ là một cơ hội tìm thấy tình yêu thôi mà cũng làm cho người ta vui vẻ lạ thường, sắc mặt hồng nhuận, cứ như là biến đổi thành một người hoàn toàn khác.
43
Tôi
là một người đàn ông.
Người yêu của tôi
cũng sẽ là một người đàn ông.
Và,
tôi gọi đó là một phép màu.
………….
Hạ Vũ Thiên không thể tưởng tượng biểu cảm trên khuôn mặt Long Hạo vào lúc đó, lại càng không dám quay đầu lại nhìn.
44
Đồng thời, ba người, sáu con mắt mở to hết cỡ, khuôn mặt đều viết hai chữ thật to “KINH NGẠC”. Một tay của Long Hạo còn đặt ở trên cửa, hắn đã cứng đơ cả người, không thể nhúc nhích.
45 “Đình tiền thược dược vô yêu cách
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc
Hoa khai thời tiết động kinh thành. ”
ღღღ ღღღ
Hai kẻ Long – Sở sau một hồi quyết đấu mà vẫn chưa thu được chiến lợi phẩm gì, còn bị mỹ nhân nổi giận, đánh cho hai gậy, đuổi thẳng cổ ra ngoài.
46 Hạ Vũ Thiên cứ lui dần như thế, không hề nghĩ rằng vị tiểu thư kia cố tình khắc ghi món nợ cũ. Phía sau Hạ Vũ Thiên chính là…
“Cẩn thận. ”
Xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, sau đó là âm thành “Ùm ùm…” của vật gì đó rất lớn vừa rơi xuống nước.
47 Chẳng tin sóng gió mềm nhành ấu
Ai khiến trăng sương ngát quế nồng
Đã biết tương tư nào có ích
Nên chưa buồn thảm hóa thanh cuồng
ღღღ ღღღ
“Ngươi kích động cái gì? Ta chỉ đùa một chút mà thôi.
48 Dọc theo đường đi, Hạ Vũ Thiên luôn cảm thấy không được tự nhiên. Đó cũng là điều bình thường, khi hoàn cảnh thay đổi thì tư duy, nhận thức và cả tình cảm của con người ta cũng thay đổi theo cho phù hợp.
49
Đại gia Hạ Vũ Thiên lên tiếng , Sở Vấn Điệp làm sao còn dám không nghe?
Hắn quả nhiên vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm một chữ dư thừa nào.
50 Ngươi nói thực đơn giản, muốn đem liền đem nó đi coi như ta chưa từng có đứa con này. Đây là đạo lý gì?” Hạ Vũ Thiên nghe được thanh âm nổi trận lôi đình của Tào lão gia.