81 Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Vân Thư vừa mở cửa liền đụng một đôi mắt đen, thần sắc ngưng trọng, thiếu chút nữa bị dọa hỏng. “Chào”. Mộ Dung vân Thư cười cùng hắn chào hỏi.
82 Khi đến gần, Sở Trường Ca liếc nhìn bốn người, nhướng mày hỏi, "Không có chuyện gì làm sao?""Có. . . . . . " Đông hộ pháp chỉa vào, áp lực mở miệng, "Nhưng chuyện này quan trọng nhất.
83 Không biết qua bao lâu bên tai chợt vang lên giọng nói của Sở Trường Ca: “Nàng xem, mùa xuân cũng rất nóng”. Mộ Dung Vân Thư ngẩn người một chút rồi chợt hiểu mặt trời mà hắn nói cũng không phải là mặt trời ở trên bầu trời kia, nhất thời đỏ mặt, bị hắn đè ở phía dưới cũng chưa thấy e lệ, giờ phút này mãnh liệt mà đến.
84 Sở Trường Ca vừa mới đi tới cửa Mộ Dung phủ, một tiếng nũng nịu "Sở lang" từ phía trước truyền đến, hại hắn nổi hết cả da gà. Hắn thoáng dừng bước, nhìn nữ nhân áo trắng kia một cái, tiếp tục đi về phía trước.
85 Sau khi trải qua sự kiện tình địch kia, Yêu Nguyệt tiên tử an phận rất nhiều, liên tiếp vài ngày đều không ở trước mặt Mộ Dung Vân Thư lắc lư, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy có chút không quen.
86 Nhà giàu có một chỗ không tốt, chính là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Chỉ cần bên trong phủ phát sinh một chút việc nhỏ thì sẽ trở nên huyên náo, mọi người đều biết.
87 Mấy ngày nay, Mộ Dung Vân Thư phát hiện bên trong phủ càng ngày càng náo loạn hơn, đi đến chỗ nào cũng có thể bắt gặp người xa lạ. Này xem nhé, vừa nhấc mắt lại bắt gặp một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
88 Giang hồ ở nơi nào?Đối với Sở Trường Ca mà nói, mọi nơi, đều là giang hồ. Mà đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, giang hồ là nơi có Sở Trường Ca. Mặt trời chiều ngã về Tây, huyên náo dần dần yên tĩnh lại, con đường trở nên trống trải, một con tuấn mã chạy chậm rãi, trên lưng ngựa, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca gắn bó kề cận bên nhau.
89 Vô Hoa cốc, tên Vô Hoa, kì thực phồn hoa rực rỡ. Bình thường thời tiết trong núi cũng mát lạnh hơn so bên ngoài, huống chi là Vô Hoa cốc, trời trong nắng ấm, bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở, thật giống như vĩnh viễn cũng sẽ không héo tàn.
90 Một cuộc tỷ võ, hai bên đối phương sức lực ngang nhau chính là tiết mục đặc sắc nhất. Mà trận này tỷ võ của Triệu Đại cùng Lý Tam, là thuộc về phạm vi này.
91 Hôm sau, trời còn chưa sáng, Mộ Dung Vân Thư đã bị âm thanh huyên náo bên ngoài đánh thức. Nàng phủ thêm áo ngoài đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy trong không trung còn bao phủ sương mù, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên ngoài, nhưng từ trong thanh âm có thể phán đoán ra, cửa khách sạn tụ tập không ít người, hơn nữa lại có ý đồ không tốt.
92 12 Thiên Sát nghe vậy mà biến sắc, bảo kiếm quét một cái rút hoàn toàn ra khỏi vỏ, ánh sáng bức người. Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ quái, Ngũ Độc giáo, lấy độc giành chiến thắng, lại biết sử dụng kiếm, chỉ nghe Sở Trường Ca cười nhạt một tiếng, nói: "12 Thiên Độc trận sao? Các ngươi không khỏi cũng quá coi thường Sở Trường Ca ta rồi.
93 Phi Dương sơn trang cùng Danh Kiếm sơn trang một ở phía Nam, một phía Bắc tự xưng là Song Trang trên giang hồ. Lão trang chủ là người vô cùng khiêm tốn.
94 Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó đặc biệt tỉnh táo nói: "Lựa người khác mà gả. "". . . . . . " Sở Trường Ca rất bị đả kích, cắn răng nghiến lợi nói: "Ai dám lấy nàng, ta giết kẻ ấy!""Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.
95 Lão trang chủ trong nháy mắt như già đi mười tuổi, không cách nào tiếp nhận sự thực tàn khốc như vậy, ngơ ngác nhìn ái nữ mặt xám như tro tàn, hồi lâu mới từ trong cực kỳ bi ai trở lại bình thường, tỉnh táo mở miệng, "Ngươi chính là giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca?" Thanh âm của lão thay đổi, nếu như trước đây khí thế mười phần, thì giờ có vẻ cực kỳ già nua.
96 Mặt trời chiều ngả về Tây, toả ra những tia sáng vàng óng ánh, xuyên thấu qua từng tầng mây mù, rơi vào đôi tình nhân ôm nhau bên hồ, bóng đen trải dài dưới mặt đất.
97 "Sở giáo chủ đã nghĩ ra cách hoá giải Hấp Tinh Đại Pháp chưa?"Sở Trường Ca không ngờ tới lão trang chủ lại gặp mình vì điều này, hắn cho rằng, lão trang chủ tìm hắn tới là vì tính mạng của tiểu thư Lý gia.
98 Đến gần khách viện của Phi Dương sơn trang, lần đầu tiên kể từ lúc chào đời đến nay, Bắc hộ pháp cảm thấy luyện nội công là một chuyện vô cùng thất đức.
99 Mộ Dung Vân Thư tức giận. Mặc dù khi nàng biết được hắn vì chữa thương cho Lý Tiểu Như hao phí tám phần nội lực thì một chữ cũng không nói, chỉ thản nhiên nhìn thân thể cực kỳ yếu đuối của hắn một cái, sau đó bỏ lại mọi người nửa buồn nửa vui, mặt không có vẻ gì, tránh ra, nhưng mà Sở Trường Ca biết, nàng tức giận, giận đến rất nghiêm trọng.
100 "Tiểu thư, không phải chúng ta lạc đường chứ?" Lục Nhi vừa lau mồ hôi vừa nói. Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn đường núi không thấy cuối ở phía trước, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đại khái là vậy.