101 "Ha ha ha ha. . . . . . " Tiếng cười xót xa lần nữa vang lên, người mặt trắng áo đen càng cười càng lớn tiếng, khiến cho người khác cả người tóc gáy đều dựng lên.
102 "Đừng nghe nàng tà thuyết mê hoặc người khác!" Vương Triều kêu to. Mộ Dung Vân Thư liếc Vương Triều một cái, rồi hướng Phương Hồng Phi nói: "Ngươi cũng có thể mặc cho bọn họ dẫn ta đi Lương vương phủ.
103 Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, trong nháy mắt xuân đi thu đến, cây cối xanh mượt một màu đang bắt đầu già cỗi, mà tâm tình Mộ Dung Vân Thư vừa mới bắt đầu tốt.
104 Địa lao Ngũ độc giáo quả nhiên không phải nơi người ta có thể ở. Nhưng với tình hình trước mắt, thật là cửu ngư nhất mao (chín trâu mất một sợi lông), không đáng nhắc tới.
105 Hai nha hoàn mặc áo đen và áo trắng đi thật lâu cũng không trở lại, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ hoặc, chợt thấy Thánh nữ từ cửa đi tới, quần áo thật dài kéo đầy đất, vừa nhìn chính là trang phục lộng lẫy, trên mặt còn mang theo tươi cười, tâm tình có vẻ rất tốt.
106 Giọng nói của Sở Trường Ca vốn dĩ cực kỳ dễ nghe, lúc này lại cố ý thu hồi lệ khí (khí thế bức người), có vẻ cực kỳ dịu dàng, làm cho người ta như cây gặp gió xuân.
107 Sở Trường Ca cũng rất bất đắc dĩ, bên cạnh hắn không là quái thai chính là quái vật, vậy hắn là cái gì?"Nếu phu nhân muốn gặp các ngươi, các ngươi liền hiện thân thôi.
108 "Bình thường một chút là tốt rồi, không cần như vậy. . . . . . " Mộ Dung Vân Thư nhìn chín tuyệt thế mỹ nam tử trước mắt, thật sự không thể nghĩ được từ ngữ thích hợp để hình dung, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhướng nhướng mày, khiến những lời này không giải quyết được gì.
109 Sáng hôm sau, Mộ Dung Vân Thư mở mắt, thấy Sở Trường Ca vẫn còn ngủ say, nhất thời tính trẻ con nổi lên, một tay nắm được mũi của hắn, một tay chận lại cái miệng của hắn, nhìn hắn sẽ có phản ứng gì.
110 Đoàn người một đường hướng phía Tây, rất nhanh xuyên qua vùng đất phía đông, tiến vào tình cảnh ở Sở châu, giống như dân chạy nạn. Dọc theo con đường, Mộ Dung Vân Thư hiểu được, trong vòng ba tháng ngắn ngủn, Đại Nghiệp Vương Triều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
111 Sáng sớm hôm sau, ở biệt viện Mộ Dung phủ có một vị khách không mời mà đến —— thế tử của Sở vương Hoa Tử Thanh. "Thật là khéo, chúng ta lại gặp mặt!" Hoa Tử Thanh cười hì hì cùng Mộ Dung Vân Thư chào hỏi.
112 Quản gia đem Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca tiến vào phòng thiết yến của Vương phủ, liền lặng lẽ lui ra, tìm đến Sở vương còn chưa có mặt. "Vương gia, Sở Trường Ca âm thầm dẫn theo người đến, người xem chúng ta có nên tăng cường đề phòng hay không, để tránh.
113 Nghe được ba chữ ‘cùng hoạn nạn’, Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh lại rất nhiều. Nàng cũng chỉ ăn một miếng liền sống không bằng chết, người khác ăn nhiều năm như vậy, làm sao mà sống được.
114 Sở vương ầm ầm ngồi trở về ghế trên, vẻ mặt không dám tin. Hắn lại bị một tiểu nha đầu không đầu không đuôi đùa giỡn! Trước là tương kế tựu kế ức hiếp bức phú thương uống rượu độc, sau lại giúp hắn nói chuyện làm cho phú thương đâm lao phải theo lao, cuối cùng lại động tay chân trong thuốc giải.
115 Sở vương lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đã biết, người quá thông minh bình thường cũng sống không lâu. ""Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư cười khơi lên phân nửa lông mày bên trái, nói: "Ta lại nhìn không ra Vương gia là người thông minh tuyệt đỉnh.
116 Phương Hồng Phi chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn lại, lập tức hét lớn: "Thủy nhi!"Kiếm đâm trúng mi tâm của Lâm Thủy Nhi. Lâm Thủy Nhi té xuống đất, một mặt đem bàn tay hướng Phương Hồng Phi, một mặt nói: "Đi.
117 Sở Trường Ca có tâm sự. Kể từ sau hôm Hoa Tử Thanh lưu lại những lời ‘mẹ ruột ngươi không phải Yêu Nguyệt tiên tử’, Sở Trường Ca thoạt nhìn liền có chút không yên lòng, liên tiếp hơn nửa tháng đều mang dáng vẻ nản lòng, nản chí.
118 So với Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca bình tĩnh hơn nhiều. Hắn vén rèm lên nói: "Đến đây. " Sau đó bồng nàng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào khách điếm.
119 Thây phơi khắp đồng, máu chảy thành sông. Đây là tình hình Lý Vô Nại nhìn thấy khi đi vào Thiếu Lâm tự. "Sư phụ, phương trượng, sư huynh. . . . . . " Lý Vô Nại vừa chạy vừa gọi, một đường chạy đến thiền đường (nơi ngồi thiền), đột nhiên nhìn thấy Huyền Không Đại Sư té ở dưới tượng Phật, bi thống vô cùng kêu một tiếng: "Phương trượng!" Chạy như bay qua.
120 Lần đầu nghe thấy Bách Hoa Các, Sở Trường Ca còn tưởng rằng là nơi bướm hoa, không ngờ lại là một chỗ thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, sắc hoa rực rỡ.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100