181 Màn đêm bao phủ rừng cây, Vân đứng ở bên hồ, nhìn ảnh ngược trong hồ —— một chính mình khác. "Dạ, Sở Trường Ca là ai?"Ảnh ngược trong hồ rõ ràng bị câu hỏi này làm sợ hãi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Nàng nhận ra ngươi đã đến?""Nàng nghĩ ta là Sở Trường Ca.
182 Sau khi tiễn Hoa Thiên Thành, Mộ Dung Vân Thư luôn nhớ lại tối hôm qua, rất mơ hồ, lại thực rõ ràng. Tối hôm qua, nàng nhớ rằng hắn nhận ra được nàng.
183 Bây giờ hắn vẫn còn sống, còn sống. . . Có được đáp án xác thực, hốc mắt Mộ Dung Vân Thư nhất thời nóng lên, cười mà khóc. Ông trời quả nhiên là nhân từ, không khiến nàng chờ quá lâu.
184 Mi như Viễn Sơn, mắt như ánh sao. Hé ra khuôn mặt tuấn dật xuất trần, trông rất sống động. Mộ Dung Vân Thư đề bút vẽ xong bức họa, sợ sệt đứng lên, ngay cả Phượng Thành rời đi khi nào cũng không biết.
185 Ban đêm, trăng không mờ, gió không lộng, Sở Trường Ca đã có xúc động muốn giết người phóng hỏa. "Rốt cuộc là có chuyện chết tiệt gì xảy ra?!" Tờ giấy hưu thư trong tay Sở Trường Ca thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, chỉ cần hắn thoáng dùng một chút lực, liền có thể vò nát vụn.
186 Tâm Sở Trường Ca nhất thời cảm thấy một trận co rút, lạnh đến toàn thân. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới lại hô một tiếng, "Vân Thư. . . ""Sở giáo chủ. " Mộ Dung Vân Thư hờ hững mở miệng, "Khuê danh không phải người nào cũng có thể tùy tiện kêu.
187 Khi Sở Trường Ca bị tú bà đưa tới trước mặt 'Ông chủ', cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt nghĩ mình xuất hiện ảo giác. "Vân Thư, sao có thể là nàng?" Hắn không dám tin nhìn người trước mắt.
188 "Ta muốn đào một cái hố mai táng chính mình. ""Đào cho ta một cái. ""Ta cũng muốn đào. ""Còn có ta. "Bốn người Đông Nam Tây Bắc ngồi xổm thành một vòng tròn ở góc tường, ủ rũ.
189 Từ sau khi Sở Trường Ca chạy việc ở Cửu Quẻ lâu, Cửu Quẻ lâu liền càng ngày càng náo nhiệt, dần dần kín người hết chỗ. Nhưng trong đó đại bộ phận khách đến đều không thể xưng là khách, gần nhất chỉ có thể xưng là người —— người xem náo nhiệt.
190 Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra, lẳng lặng chăm chú nhìn chủ nhân cái tay kia thật lâu, hỏi: "Chàng có biết ranh giới giữa yêu và hận là cái gì không?"Sở Trường Ca chấn động mạnh, tay hung hăng run lên một chút.
191 "Trẫm đã nắm rất rõ. " Sở Mộ Dung lạnh lùng nói. Lý thượng thư nghe vậy cúi đầu không nói. Tuy rằng thân thế của Hoàng Thượng trong dân gian thậm chí trong triều vẫn là một bí ẩn, nhưng lúc trước hắn là một trong những người quan trọng của triều đình đi xuống miền nam đến Kim Lăng nghênh đón tân hoàng, rất rõ chuyện này.
192 Tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Ánh vào mi mắt trước tiên là tuấn nhan lo lắng, cằm bị che kín bởi râu đen lún phún, thần sắc có chút mỏi mệt, hai mắt hơi khép, không biết là đang ngủ hay là chợp mắt.
193 Mộ Dung Vân Thư không trả lời Lục Nhi ngay, thản nhiên nhìn chằm chằm Sở Trường Ca thật lâu, mới nói: "Không phải. Chàng là bị ma nhập tâm. ""Sao, tại sao có thể như vậy.
194 "Cũng may Sở huynh có thiện tâm, nguyện ý cho ta đi nhờ một đoạn đường. " Lý Thiếu Khanh nhảy lên xe ngựa. Thiện tâm? Ngày sau ngươi sẽ hối hận sao mình không sinh ra sớm vài năm.
195 Mộ Dung Vân Thư thấy thế hoảng hốt, chạy vội tới ôm lấy hắn, "Ngươi làm sao vậy?""Ta không sao. " Sở Trường Ca đẩy nàng ra, xoa xoa đầu, đứng dậy nói: "Ta chọn đùi gà.
196 Sau khi nữ tử áo tím rời khỏi phòng, liền phân phó hai cung nữ canh giữ ở cửa, tự mình đi báo tình huống cho cung chủ. Đi khoảng chừng nửa khắc, chợt thấy phía trước có một thiếu niên đâm đầu đi tới, bước chân vội vàng.
197 Mộ Dung Vân Thư không chút suy nghĩ cũng nhằm về hướng mê hồn trận, không ngờ vừa mới tới gần đã bị một cỗ lực đạo đánh văng ra. Nàng lại thử một lần, vẫn như thế.
198 xNếu nói trên đời này còn có chuyện gì có thể làm cho lý trí, bình tĩnh như Mộ Dung Vân Thư không lý trí, không tĩnh lạnh, đó là sự kiện trước mắt này —— Sở Trường Ca không tự chủ ngã xuống trước mặt nàng.
199 Sau khi Cung chủ Ly Hận Cung giả rời địa lao, liền nói với nam tử áo xanh, "Trừ ép hỏi người bên cạnh nàng, còn phương pháp khác để có thể biết được người thiết lập cơ quan trong ngân khố của nàng ta hay không?"Nam tử áo xanh nói: "Chuyện này, chỉ sợ người ngoài rất khó biết.
200 "Đại khái là nghe lầm. " Phượng Thành than nhẹ một tiếng, sau khi nói lời từ biệt với Cung chủ Ly Hận Cung giả, cùng Bạch Dạ Phong giục ngựa rời đi. Bên trong xe ngựa, một loạt âm thanh bị ngăn trở.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100