21 Tu Diệp Vân đói bụng, thập phần đói, thế nhưng Tu Trạch Vũ không hiểu sao lại bắt đầu không chịu ra ngoài. Không phải chỉ là tạm thời sống trong có thể của mình sao? Ta còn không chê linh hồn Tu Trạch Vũ ngươi dơ, ngươi lại có thể ghét bỏ cơ thể của ta sao.
22
Nhất
Từ sau khi Tu Trạch Vũ ‘Ân hừ’, vẫn luôn duy trì trầm mặc không nói lời nào, gã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên… Gã phát hiện thân thể có chút không thích hợp.
23
Nhị
Buổi tối, Tu Diệp Vân ngã xuống giường, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Sáng sớm hôm nay ăn cơm xong, Tu Trạch Vũ không hiểu sao lại nói muốn đi dạo phố, được rồi, một đại nam nhân muốn đi dạo phố, điểm này Tu Diệp Vân cũng không có ý kiến, chỉ là, đi dạo phố thì đi dạo phố đi, ngươi một đại nam nhân lại tranh đồ với một tiểu hài tử là sao?
Lúc ấy, có một hoạt động tranh thưởng, tóm lại, trong mười phút có thể lấy bất kỳ thứ gì mình muốn, sau mười phút, chỉ cần ngươi cướp được đều tính là của ngươi, không mất tiền! Sở dĩ dùng từ ‘tranh thưởng’, là bởi vì mỗi vật phẩm chỉ có hai cái.
24
Tam
Khúc Ca Mở Đầu - Chiếc Nhẫn Kết Thúc
Hình ảnh minh họa >. <
Bộ truyện này rất dễ thương, và có phần giống tình trạng của Vũ Vũ nên ta liền up lên ^^
Tu Trạch Vũ đem tất cả những chuyện bình thường không bao giờ nói nói cho mình, mà mình, lại là người gã ghét nhất, Tu Diệp Vân không khỏi phủ trán, thở dài.
25
Tứ
Buổi chiều, Tu Trạch Vũ tỉnh lại, gã ngồi dậy, cái tai thỏ trên mũ hơi hơi rủ xuống, gã nhìn cái giường thật lớn, leo ra khỏi chăn. Quay đầu, thấy Tu Diệp Vân ngủ ở bên cạnh, vì thế, gã chạy đến bên mặt Tu Diệp Vân, dùng sức đá vào mặt hắn.
26 Việt Giới cơ hạ cánh, Tu Diệp Vân không nói câu nào với Tu Trạch Vũ lập tức chạy về nhà Lãnh Quân Bạch. Kỳ thật, hắn muốn tới xem Minh Tuyết trước, thế nhưng vừa nghĩ tới lời Tu Trạch Vũ nói, hắn lại không thể dùng tâm tình bình thường để đối mặt với Minh Tuyết, hơn nữa, Minh Tuyết là hoàng tử, nhất định sẽ có rất nhiều người xem y, chiếu cố y, tỷ như tên hỗn đản Tu Trạch Vũ vậy, bởi vậy, Tu Diệp Vân quyết định về nhà Lãnh Quân Bạch, lúc này, đại khái Ti Kha cũng bị gọi tới chỗ Minh Tuyết rồi, như vậy, Lãnh Quân Bạch do ai tới chiếu cố? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân bước càng nhanh hơn.
27
Nhất
Học xong Phong dũ, Tu Diệp Vân lập tức chạy về nhà Lãnh Quân Bạch, lúc này, trời đã tối, Tu Diệp Vân dùng Thuấn di, rất nhanh liền về đến nhà, hắn đột nhiên cảm thấy, khả năng học tập ma pháp của mình vô cùng cao, đây… Hẳn là một việc tốt đi.
28
Nhị
Thấy Tu Diệp Vân thành khẩn cảm ơn, thiện cảm của Tức Vũ lập tức tăng lên, kỳ thật, hắn vẫn có chút ấn tượng về người này, tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng dù sao cũng từng quen biết, chẳng qua, việc này đối với Tức Vũ mà nói, đã là chuyện cả trăm năm trước, bởi vậy hắn cũng không nhớ rõ ràng, có điều, khi hắn nghe nói người này bị tiểu thần tiên kia đẩy tới thế giới này thì vẫn có chút kinh ngạc.
29 Khi Tu Diệp Vân cùng Tức Vũ đến Cần Tuyết điện, bọn hắn tận mắt nhìn thấy giữa không trung hiện ra một vòng tròn lam sắc, sau đó một đám Độc quỷ từ bên trong nhảy ra, mà trên đất, lại thêm một vòng tròn lam sắc, có Độc quỷ đang từ chỗ ấy chui lên, lúc này… rõ ràng số lượng lớn hơn rất nhiều.
30 Lãnh Quân Bạch thân thể tuy còn suy yếu, nhưng có thể là do tối qua Tu Diệp Vân thập phần mệt nhọc, nên, ngày hôm sau người tỉnh lại trước lại là Lãnh Quân Bạch, y mở to mắt, thấy Tu Diệp Vân nghiêng thân mình, cách mình rất rất gần, mà mình, đã bị Tu Diệp Vân lấn chiếm giường.
31
Minh Tuyết tỉnh lại, điều này Tu Diệp Vân đã biết, mà Tu Diệp Vân cũng tính chờ Lãnh Quân Bạch khá lên rồi mới đi xem y, chỉ là… Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Minh Tuyết lại cáu kỉnh, hoàn toàn khác với sự ôn nhu bình thường, từ khi nào… lại học được cái tính này?
Từ lúc đánh lui Độc quỷ, cũng đã rất nhiều ngày, Minh Tuyết lại… một chút thuốc cũng chưa uống.
32 Minh Tuyết mê mang ngẩng đầu, thân thể vẫn cứng ngắc. Tu Diệp Vân không rõ sự mê mang của y đại biểu cho cái gì, là nghi hoặc sao mình lại biết đến Cần Trạch, hay… căn bản không nghĩ đến mình sẽ hỏi ra như vậy? Hoặc là… Y không hiểu ý mình? Thực hiển nhiên, khả năng thứ ba căn bản không thể xảy ra.
33
“Quân Bạch, ta cùng Minh Tuyết… đã thành một đôi…”
Nhìn nam nhân xinh đẹp lại không mất khí khái anh hùng trước mắt dùng thanh âm ôn nhu phun ra lời tàn nhẫn như thế, Lãnh Quân Bạch không khống chế nổi tâm tình mình, trên mặt lập tức hiện ra biểu tình bi thương, miệng giật giật lại không thốt nổi một lời.
34 Từ phòng nghị sự đi ra, Tu Diệp Vân định trở về đột nhiên lại nhớ tới vẻ mặt Tu Trạch Vũ ban chiều, bất giác giác bật cười, người này cũng thật khôi hài, đôi khi thực không rõ, ai mới là nhi tử, ai mới là phụ thân.
35
Nhất
‘Hưu!’ Mũi tên thạch anh bay khỏi cung, đụng phải kết giới chậm rãi tiêu tán, sau đó còn có thể thấy nhiều điểm lam quang, cực kỳ xinh đẹp.
36
Nhị
“Tu Trạch Vũ. ”
“Minh… Minh Tuyết…” Tu Trạch Vũ nhìn Minh Tuyết nhưng ánh mắt có chút trốn tránh, Tu Diệp Vân… nhất định là đã tới tìm Minh Tuyết, hiện giờ Minh Tuyết nhất định đang rất tức giận, nhất định là như vậy.
37
Ti Kha từng nói, “Minh Tuyết là Tinh Linh nam duy nhất ở Vũ Phong đại lục có thể mang thai. ”
Minh Tinh từng nói, “Tinh Linh trong lúc mang thai sẽ suy yếu cơ hồ đến không có dấu hiệu sinh mạng.
38
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh đang hắt nước như điên, không khỏi hỏi.
Minh Tinh ngẩng đầu, “Không, không có gì. ” Y nói xong, lại đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, “Ngươi… Ngươi quay lưng đi.
39 Một ngày, Tu Diệp Vân lấy từ trong ngăn kéo ra mảnh thạch anh hắn đã đào khi lần đầu tiên tới Ma Pháp Học Viện. Sau đó dùng công cụ sửa sang lại, dần dần mài thành một vật, hình dạng thực bình thường, nhưng bên trong chính là Tâm trùng, Minh Tuyết thích Tâm trùng như vậy, vật này nhất định có thể khiến y vui vẻ, tuy rằng không quá tinh xảo thế nhưng… Tu Diệp Vân đem thạch anh giơ lên, híp mắt nhìn nhìn, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rất đẹp.
40
“Diệp Vân?”
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tuyết, đột nhiên vươn tay sờ sờ gò má Minh Tuyết, “Minh Tuyết, Ngũ hoàng tử… đã chết rồi. ”
“Diệp Vân…”
“Minh Tuyết, ta đã từng nói ngươi có lẽ là người thích hợp nhất làm Vương, bởi vì ngươi ôn nhu, thiện lương.