1 Vườn trái cây um tùm, đủ loại cây ăn quả bốn mùa , từng mùa đều thơm mùi thơm ngào ngạt, chỉ cần có gió phất qua, có thể ngửi được hương quả thản nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.
2 Nguyệt Nhi sau khi phải người đưa thư đi ngay hôm sau trời còn chưa sáng, thu thập xong cái bọc nhỏ, chỉ mang theo một ít trang sức hồi môn cùng bạc vụn, lén trốn ra khỏi Sở Vương biệt viện.
3 Quyền Quý đem một khối khăn lông lớn đưa cho Sở Hạm đang từ trong hồ tắm lớn bước ra, cẩn thận hỏi, “Sở Vương thật sự muốn Vương Phi làm nha hoàn?”Sở Hạm tiếp nhận khăn lông lớn lau chùi lên thân mình, “Nếu nàng muốn làm nha hoàn như vậy, ta sẽ giúp nàng đạt được mục đích.
4 Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nguyệt Nhi đã bị một Đại cung nữ dẫn tới cửa một tòa tiểu lâu , đứng hai canh giờ, lắng nghe bên trong một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền đến: “Để cho nàng vào đi.
5 Hai ngày không thấy Sở Hạm trở lại, mà trong cung không khí cũng trở nên khẩn trương, Nguyệt Nhi không để ý đến chuyện bên ngoài cũng đã nhận ra phàn nào không khí mang theo khí tức dị thường.
6 Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nguyệt Nhi đã bị sở Hạm gọi dậy, bắt buộc nàng thu thập hành lí đơn giản xong, liền đem nàng bỏ lên trên ngựa tốt đã được chuẩn bị ngoài Dực Khôn Điện.
7 Ngày thứ hai, Nguyệt Nhi tỉnh lại, liền có nha hoàn tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng hơi ngạc nhiên, mình cũng là thân phận nha hoàn, vì sao hắn còn phái người khác tới hầu hạ nàng.
8 Sau bức rèm màu vàng kim, màu xanh trên đỉnh màn, bên tai là tiếng bánh xe đơn điệu áp vào mặt đất, bên trong chăn mỏng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dần có huyết sắc, hàng mi cong dài nhẹ nhàng run rẩy, đây đang là chỗ nào?Nguyệt Nhi mơ hồ nhìn qua cảnh tượng này so với cảnh tối hôm qua ngủ cách biệt một trời một vực.
9 Sở Hạm vận động trong chốc lát bởi vì ngồi dựa vào đã quá lâu mà cổ cứng ngắc, ngoài cửa sổ phía chân trời đã nhuốm màu nắng chiều, đội ngũ đã dừng lại, các quân sĩ đang bận hạ trại đóng quân, thu xếp nấu cơm chiều.
10 Sở Hạm xanh mặt, hung ác nham hiểm cùng phẫn nộ hòa cùng một chỗ, khuôn mặt tuấn mỹ khí khái anh hùng nhanh chóng sụp đổ, làm cho không khí ngưng tụ hàn ý khiến trong lòng run sợ.
11 Sở Hạm đem Nguyệt Nhi đang khiêng ở trên vai vô tình ném vào giữa trung tâm đại trướng ở quân doanh, nhanh bước đến trên ghế dài của chính mình ngồi xuống.
12 Thời điểm linh hồn nàng bay ra khỏi thân thể, say sưa kêu gào tên của hắn, hắn ôm chặt nàng hôn lên mỗi giọt mồ hôi của nàng. Cùng nhau đem đối phương ôm lấy thật sâu, đồng thời đang nằm trong lòng đối phương thật sâu, lại đau đến không thể nói ra.
13 “Nguyệt Nhi, ta biết ngươi đã tỉnh. . . . Ngươi thật sự không chịu tha thứ cho ta sao? Cả hai chúng ta cừu hận lẫn nhau tới khi nào?”Một câu nói của hắn làm tung lên gợn sóng ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng, chạm đến đáy lòng chua xót của nàng, yêu hận tình thù rối rắm chung một chỗ, hô hấp theo đó cũng khó khăn cấp bách.
14 “Ước chừng năm sáu vạn người. ”Người đang hồi hít một hơi lạnh, trong thành này đóng quân cộng lại cũng hơn một vạn người, mà Sở Vương đến cũng chỉ dẫn theo mấy ngàn binh mã, nay địch ta số lượng chênh lệch quá lớn, thành này khó bảo toàn, nếu như không thừa lúc đại quân áp đến dưới thành tiêu diệt tiên phong trước, chỉ sợ càng khó ngăn cản, lại tiếp tục xin chiến.
15 “Sở Vương Phi giận dữ, rút kiếm đâm Tuyên Vương bị thương rồi tự sát không thành. Tuyên Vương nổi giận, ngay trước mặt Sở Hạm cùng phụ thân hắn, cường bạo Sở Vương Phi.
16 Vừa nhắc tới Sở Hạm, Nguyệt Nhi liền nghẹn lại không nói được lời nào nữa, hắn vĩnh viễn là vết thương của nàng, toàn bộ chua xót bất đắc dĩ nảy lên trong lòng.
17 Sở Hạm đang kéo quần áo trong tay, bỗng nhiên nắm chặt thành quyền: “ Như thế nào? Không phải là tình lang của ngươi tới cứu ngươi, thất vọng rồi?”Nguyệt Nhi nháy mắt kinh ngạc, hắn hiểu lầm cái gì, nhưng nàng một mình cũng Cô Quân chạy đi, muốn người khác không hiểu lầm là việc không thể nào: “Ta cùng hắn…”“Câm miệng!” Hắn giận dữ phẫn nộ cắt đứt lời của nàng, lập tức âm điệu thay đổi, lãnh đạm nói: “Ngươi nhớ kĩ thân phận của ngươi, ngươi là nha hoàn của ta, chỏ có thể thần phục đối với ta.
18 Nàng trở lại phòng nhỏ, trằn trọc, có lệ theo tóc mai chảy xuống làm ướt gối đầu. Đến tậm đêm khuya, mặc cho không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng chua xót càng thêm khó chịu, mở cửa phòng ra, bắt chước Sở Hạm cầm liệt tửu lên, điên cuồng uống vài ngụm, hơi rượu nóng bỏng theo yết hầu thiêu đốt trong bụng, mặt hiện ra đỏ hồng, lập tức cảm giác hơi say say, trong lòng lại dâng lên tâm tình khác, nghĩ đến hắn từng nói rằng, ngươi xưa nếu không ở trong thời điểm thương tâm, thì loại rượu lâu năm này, làm sao mà nấu thành.
19 Ngoài cửa có người hỏi dò xem Sở Vương có trở về hay không, một hồi nói nhỏ giọng, tiếng bước chân tiến đến đứng cạnh cửa. “Sở Vương, Lý ma ma phụ trách tuyển tú cầu kiến!” Ngoài thư phòng truyền đến tiếng chuyển lời.
20 Nguyệt Nhi kiên cường mà đứng, nhìn thẳng vào Sở Hạm: “Nguyệt Nhi yêu đàn, nhưng cũng không dùng đàn để lấy lòng bất cứ kẻ nào, cho dù là cha ta cũng chưa từng muốn ta vì người mà gảy đàn trợ hứng.