21 “Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì? Ta đã bị ngươi nhốt ở đây, ngươi vì cái gì còn không buông tha ta?” Hoàng hậu khàn giọng rít lên, lệ tuôn như suối.
Khác hẳn với Hoàng hậu đang điên cuồng, Tư Không Viêm Lưu thanh âm vẫn như trước bình tĩnh: “Ngươi đương nhiên biết, ta muốn biết cái gì mà.
22 Tư Không Viêm Lưu đi ra khỏi cổng thiên lao, bên trong u ám mà áp lực, bên ngoài ánh nắng lại rực rỡ, ánh mặt trời tháng bảy độc ác, chiếu ánh sáng chói lọi đến mọi nơi, làm biết bao người quáng mắt.
23 Đã gần sáu ngày.
Vịnh Dạ đã mất tích gần sáu ngày, Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng ngồi trên long ỷ, mặt không chút thay đổi nhìn Mã Nhược Phàm quỳ trên mặt đất, lo lắng bất an bẩm báo kết quả điều tra.
24 Đêm yên tĩnh, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng nằm trong phòng nhỏ. Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu trên mặt y, làm tôn lên khuôn mặt trắng muốt như ngọc của y, dưới đôi lông mi thật dài phóng ra một chỗ khuất, an bình mà thanh thản, chẳng qua mày y nhíu lại biểu hiện ra y lúc này không phải thoải mái như vậy.
25 Nam nhân vô lực ngã xuống.
Ám ma chu lũ lượt kéo đến nhanh chóng bao vây lấy họ.
Nhìn một mảng màu đen lũ lượt tràn tới , nam nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
26 Tư Không Viêm Lưu vội vàng đi vào tiểu viện này, trước mắt hình ảnh quỷ dị làm cho hắn có chút hít thở không thông, một nam nhân cụt một tay che mặt bắt cóc Vịnh Dạ, bị Ngự lâm quân vây quanh, lạnh lùng cùng bọn họ đứng song song.
27 Mã Nhược Phàm ôm Tư Không Vịnh Dạ trở về, trong đầu cảm thấy hoàn toàn tê dại.
Vừa rồi khi hai người trao đổi bé con trong lòng, người nọ cư nhiên níu lưng hắn một cái, sau đó còn ghé vào bên tai hắn nói một câu: “Lão tử coi trọng ngươi, không lâu sau lão tử sẽ trở về lấy ngươi.
28 Khi Tư Không Vịnh Dạ tỉnh lại thì đã hai ngày sau, trong hai ngày này Tư Không Viêm Lưu chỉ cần có chút thời gian liền ở bên người y, cẩn thận chăm sóc y, thậm chí suốt đêm đều ôm y ngủ, nói chuyện với y, Tư Không Vịnh Dạ có thể an toàn trở lại bên cạnh hắn, cảm giác như trân bảo vô giá nhất bị mất rồi sau đó tìm lại được, hắn càng ngày càng thích bé con không giống người thường này.
29 Thái y kê đơn các vị thuốc rất có hiệu quả, cùng với Xuân Hà cẩn thận chăm sóc, Tư Không Vịnh Dạ thân thể dần dần khôi phục, thân thể vốn gầy yếu cũng dần trở nên mượt mà cường tráng hẳn lên, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt.
30 Tư Không Vịnh Dạ đi tới trước cửa căn phòng nhỏ từng nhốt y ngày trước.
Trên cửa sơn màu đỏ thẫm cực kỳ tiên diễm, dưới ánh mặt trời lóe quang mang đẹp đẽ, giống như cánh cửa địa ngục bị máu tươi nhuộm đỏ.
31 Mã Nhược Phàm cực kỳ khiếp sợ, vội vàng ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ lui về phía sau.
“Chờ một chút!” Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên mở miệng, trong thanh âm tràn ngập sự hưng phấn.
32 “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ngày hôm qua trong cung lại phát hiện thi thể hai cung nữ. ” Mã Nhược Phàm quỳ một gối xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, sắc mặt dị thường khó coi.
33 Tin tức Văn Tụng Đức lúc lâm triều chết bất đắc kỳ tử, nhanh chóng làm chấn động toàn bộ triều đình và dân chúng, trong lúc nhất thời, dân chúng đồn đãi ồn ào, bình thường dân chúng đối với quỷ thần yêu quái là vừa kính vừa sợ, về chuyện ma quái trong hoàng cung đồn đãi lại truyền khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, lời đồn như mãnh hổ, nhất thời gây nên tối tăm rối loạn, lòng người hoảng sợ.
34 Liên tục nhiều ngày thời tiết mưa dầm, làm cho thành Trường An vốn đã bị vây trong xao động bất an có vẻ càng thêm bi thảm, tựa hồ ngay cả trong không khí mặt đều tràn ngập bất an làm cho người ta khủng hoảng.
35 Cung môn* trùng điệp, tĩnh mịch quanh co, giống như không có điểm cuối.
Triều đường huy hoàng rực rỡ, đại thần trong triều chia làm hai bên, cúi đầu lặng im không nói.
36 Chung quanh tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, hỗn loạn ác độc mắng chửi, mũi dùi nhắm thẳng vào Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thân hình nhỏ nhắn trên mặt đất kia quanh thân nhiều điểm”Ma trơi” quay tròn tới lui, tuy rằng nội tâm cũng có hoài nghi, nhưng vẫn là bị loại cảm giác đau đớn lo lắng che lấp đi, khẽ cắn môi, Tư Không Viêm Lưu không quan tâm hướng y đi đến.
37 Phương Thừa tướng chết thảm làm cho chúng thần tình tự nguyên bản đã có chút bình tĩnh lại kích động lên, cơ hồ tất cả đại thần đồng thời quỳ xuống trước thi thể của lão.
38 Không nhìn vài đại thần than thở khóc lóc cầu xin, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn Mã Nhược Phàm cùng vài tướng sĩ kéo bọn họ ra ngoài.
39 Không gian u ám, không khí quỷ dị. Trương thiên sư đứng cạnh cái nồi gốm to vừa dùng thực hiện chưng hình với Tư Không Vịnh Dạ, lẳng lặng nhìn nó chằm chằm, khóe miệng mang theo một nụ cười dữ tợn, dưới ánh sáng âm u màu đỏ thẫm trong phòng luyện đan, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ sợ hãi.
40 Ám ma chu ào ào kéo đến khi còn cách Tư Không Viêm Lưu vài bước thì ngừng lại.
Mùi hương trên người Tư Không Viêm Lưu làm cho chúng nó hết sức kiêng kỵ, bọn nhện ngửi được hơi thở nguy hiểm cũng không dám tiến thêm bước nào nữa.