61 Còn tại lầu hai của tửu lâu, lúc thân ảnh của hai người đã biến mất hút, có một người bỗng vươn mình ra ngoài cửa sổ, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cái gì đó.
62 Nguyên Nhược Ngữ muốn quay đầu lại nhưng đối phương lại ôm quá chặt làm hắn không thể. Hắn biết đó là Tiêu Nam bởi cảm giác quen thuộc này chỉ xuất hiện khi được Tiêu Nam ôm.
63 Thời điểm dị vật hoàn toàn lọt vào trong, cảm giác đau đớn tưởng như đã đạt tới đỉnh điểm. Khuôn mặt của Nhược Ngữ chuyển rõ màu trắng bệch, các đốt ngón tay do gắt gao ôm lấy đầu gối mà tê dại, móng tay cơ hồ đã gãy.
64 Tiêu Mộc Dao bất an định lại gọi Mộc Kiều Dung, nhưng phát hiện trên mặt nàng đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc cùng kinh diễm, Tiêu Mộc Dao nhịn không được cũng nhìn về phía đó.
65 “Tiêu Nam! Ngươi ở đâu? Đi ra cho ta!” Lý Nhứ Ca không để ý tới lời khuyên nhủ của quản gia ở đằng sau, đá văng cửa hết phòng này tới phòng khác. Cuối cùng đá trúng một cái, lúc bước vào phòng, thấy Tiêu Nam vẫn còn nằm trên giường, chầm chậm ngồi dậy, lộ ra một mảng lưng rắn chắc, màu da có chút đen, tỏa ra mùi vị nam nhân thành thục.
66 “Nguyên công tử, đây là tiểu tư mới đến, chuyên tới chăm sóc Nguyên công tử. ” Quản gia cung kính cúi đầu nói, “Còn nữa, chủ nhân đã bố trí một nơi ở khác, thỉnh công tử mau chóng….
67 Nguyên Nhược Ngữ ở trong Nhược Ngữ Các không sao ra ngoài được. Lý Nhứ Ca thường xem đến thăm hắn, Tiêu Nam thi thoảng cũng tới. Lúc hai người gặp nhau, chủ đề thảo luận luôn là Mộc gia và Ma giáo.
68 “Ngươi cư nhiên dám đánh ta?!!” Nữ nhân kia chấn kinh che mặt mình, lửa giận trong mắt đã hoàn toàn bốc lên. Hiện tại Nguyên Nhược Ngữ mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử, thực sự có thể coi là đẹp, chỉ là thành phần nhân tạo quá nhiều, trang điểm trên mặt cho người ta cảm giác không tốt, còn có mùi hương hoa nồng nặc.
69 Nguyên Nhược Ngữ vừa tránh cái chém không có chiêu thức của Mộc Kiều Dung, vừa phải lo lắng cho tình huống của Tiêu Nam bên ngoài. Mà hắn lại coi nhẹ lực bạo phát của nữ nhân như phát điên này.
70 Lúc Nguyên Nhược Ngữ tỉnh lại, nhìn thấy sa trướng đỏ trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy những đóa sen đen được thêu trên nền vải mỏng manh. Tay nghề rất tinh xảo.
71 “Phi Lăng! Phi Lăng!” Nguyên Nhược Ngữ không ngừng gọi tên Phi Lăng. Đáng tiếc, hắn không hề có phản ứng gì. Lại nhìn ánh mắt vô thần của hắn, Nguyên Nhược Ngữ nghĩ tới một chuyện, Nam Cung Li! Thuật thôi miên!
“Đáng ghét!” Nguyên Nhược Ngữ thử mở cửa nhà giam.
72 Kết quả là Nguyên Nhược Ngữ nghĩ quá nhiều. Nam Cung Li về điểm này vẫn là… rất không có phong độ. Nguyên Nhược Ngữ nhìn chiếc chăn trong tay, cùng trường kỉ phía ngoài, khóe miệng co rút.
73 Nguyên Nhược Ngữ không biết nên nói với nàng như thế nào. Kỳ thực cho tới nay Nguyên Nhược Ngữ rất ít nói chuyện. Lúc Nguyên Nhược Ngữ định mở miệng hỏi đường ra, Lưu Tô lại xoay người rời đi.
74 “…. ” Nam Cung Li chắn trước mặt Nguyên Nhược Ngữ, nhưng không nói gì. Nguyên Nhược Ngữ nhịn xuống đau đớn trên mu bàn tay, định cứ như vậy rời đi. Sải một bước tiến lên trước, kết quả Nam Cung Li giống như muốn vươn tay kéo Nguyên Nhược Ngữ, Nguyên Nhược Ngữ nghiêng người né bàn tay vươn ra của Nam Cung Li, cũng không để ý sắc mặt của hắn, không để ý nữ nhân đáng ghét phía sau.
75 “Ngươi…” Tiểu Điệp lắc lư lắc lư đi tới trước mặt Nguyên Nhược Ngữ, trên y phục dính đầy máu tươi. Lúc nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, sau đó ngay khi Nguyên Nhược Ngữ định nói gì đó, mắt tiểu Điệp đột nhiên trợn lớn.
76 “…. ” Nam Cung Li chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Nhược Ngữ, cùng vết máu trên y phục hắn. Sau đó liền dời bước đi vào buồng trong…. Tần Y đã chết rồi. Trên mặt là một mảnh yên bình.
77 Chờ tới lúc Nguyên Nhược Ngữ mang Phi Lăng ra khỏi địa lao, Phi Lăng vẫn cứ ngẩn ngơ. Nguyên Nhược Ngữ không biết nói gì, lúc nghĩ ra lại thấy đỏ mặt.
78 “Dừng tay!” Phi Lăng tiến lại ngăn cản mọi người, lúc bạch đạo nhìn thấy Phi Lăng, không khỏi cả kinh. “Minh chủ??”
“Mọi người trước tiên ngừng tay nghe ta nói đã!” Phi Lăng một bên trấn an đám người đang ầm ĩ kia, Nguyên Nhược Ngữ nhân lúc này định chạy tới bên Nam Cung Li, kiểm tra vết thương của hắn, kết quả lại bị tiểu Điệp giành trước một bước.
79 “Quả nhiên…. Thảo nào luôn không tra được lai lịch của ngươi. ” Lý Nhứ Cả một vẻ ta đã biết, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia địch ý.
“…. . ”
Nguyên Nhược Ngữ phát hiện bầu không khí không đúng, vội vàng nói, “Vậy lần này bao vây tiêu diệt Ma giáo… là vì kho báu sao?”
“Một phần, một phần là vì thực sự muốn diệt tận gốc Ma giáo.
80 Nguyên Nhược Ngữ né tránh ám tiễn không biết từ đâu bay tới. Đám người Tiêu Nam còn đang ở kia đánh nhau với đám tứ thi đó, Phi Lăng cùng mình ở chỗ này chờ giải quyết xong, tiếp tục đi tiếp.