21 Túy Cúc hiên là một nơi hội tụ đầy đủ điều kiện cần có của lãnh cung. Không cần quan tâm đến có bao nhiêu tồi tàn, viện tử có bao nhiêu hoang phế, lạnh lẽo, mà chính là bầu không khí nơi đây… Không khí tịch mịch ở toàn bộ khu lãnh cung giống như tụ tập hết ở chỗ này, như một quả cầu khổng lồ căng tròn, nghẹt thở vô cùng.
22 Trong khoảnh khắc, Nguyên Nhược Ngữ hiểu rõ âm mưu cũ đã được phơi bày, âm mưu mới lại bắt đầu…
Lý Hồng Huyên buông Hàn Tử Ngâm ra, nhìn Cẩm phi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Ngươi nói cái gì?”
Thấy sắc mặt Thánh thượng âm u, nàng giật mình nhưng nhớ tới vừa rồi Phi Thúy [chính là nàng cung nữ thân cận] đã nhắc nhở, không được để Thánh thượng mắc phải sai lầm trầm trọng.
23 “Nương nương! Nương nương! Hoàng Thượng, nương nương sắp sinh!” Một thái giám tiến lên kinh hô.
“……”
“Hoàng Thượng!”
“Mang nàng xuống. ” Lý Hồng Huyên vẫn đăm đăm hướng thẳng Hàn Tử Ngâm, không hề để ý đến vị phi tử của mình đang vật vã dưới đất.
24 “Tiểu Ngữ?…” Tử Ngâm hướng đứa nhỏ thì thào.
Nhược ngữ nhẹ nhàng đến bên giường, quì gối xuống bên cạnh hắn.
“Tiểu Ngữ… Ngươi đã đi đâu thế? Ta tìm ngươi mãi.
25 Hai ngày trôi qua, Nhược Ngữ vẫn quỳ cạnh đầu giường. Dù biết Hàn Tử Ngâm đã chết, đã không còn chút hơi thở nữa nhưng hắn vẫn đợi, đợi cái gì thì chính bản thân hắn cũng không rõ… Ta nên làm gì… Ta nên làm thế nào… Hết thảy đã kết thúc…
Mãi đến khi nắng chiều yếu ớt len lỏi vào gian phòng u tối hắn mới chợt bừng tỉnh, rằng hắn đang tự lừa gạt mình, rằng người ấy đã thực sự… biến mất…
Như một con rối được dật dây, Nhược Ngữ tự động mang Hàn Tử Ngâm đặt ở giữa đống củi khô lấy từ trong sài phòng.
26 Nhược Ngữ cũng không hỏi vì sao Tiêu Nam lại biết. Chỉ cần Tiêu Nam đã nói thì đúng như vậy, hắn hiểu Tiêu Nam sẽ không bao giờ làm tổn thương đến mình, thế là quá đủ rồi.
27 “Các cô nương, khoan đã, xin nghe chúng ta giải thích!” Tiêu Nam chậm rãi tiến lên che chắn cho Nhược Ngữ, khẽ cười. Tiếu dung Xuân Phong Vạn Lý do Giang Nam nhân xưng quả có sức hút phi thường, đám nữ nhân dần gỡ bỏ cảnh giác, trong mắt để lộ ít nhiều ngượng ngùng.
28 “Tiểu tử! Trông xương cốt ngươi tốt lắm. Sao? Hứng thú không?” Dáng người hơi thấp bé nọ là đệ đệ của đại sư phó, cũng chính là lão già biến thái trộm y phục ni cô, gọi Lê Tích.
29 Băng hà? 5 năm rồi… Hôm nay… Lý Hồng Huyên đã chết.
Dưới hoàng tuyền, giữa thiên không, trên cầu đoạn hồn, trong màn sương trắng mờ ảo, họ tìm thấy nhau, nở nụ cười tươi…
Có lẽ, hạnh phúc của bọn họ giờ mới tới.
30 Vị thái giám nọ mang tro cốt theo chân bốn người tới đỉnh Thanh Hải.
Hôm nay, gió nơi đây nhẹ nhàng thổi, Hồng Dạ Lệ đong đưa theo nhịp như đang gảy khúc nhu tình vô hạn.
31 Ngoài cửa là một nam tử khoảng chừng 18 tuổi, cả người đầy máu. Nguyên Nhược Ngữ cẩn thận dìu nam tử về phòng nghỉ rồi trở lại bên đại sư phó, phát hiện mọi người đều đang nhíu mày nghiêm trọng, không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.
32 “Ngươi…” Nhược Ngữ đang định mở miệng hỏi, hắn là ai, vì cái gì ở chỗ này thì phát hiện ra đống quần áo dính đầy máu tươi quen thuộc trên bờ. Nguyên lai là tế phẩm nam tử được Nhị sư phó cứu về.
33 Về đến nhà, sự việc tại đỉnh núi coi như chưa từng xảy ra.
Ngày hôm sau, Nguyên Nhược Ngữ xuống núi mua ít đồ dùng. Tất nhiên là có cái đuôi bám sát.
34 “Cút!” Nam nhân không thèm liếc mắt đến nữ tử trước mặt. Cả người hắn toát ra khí tức lãnh khốc khiến người khác không khỏi cảm thấy hơi lạnh đã đóng băng toàn thân mình.
35 Suốt dọc đường, Nhược Ngữ như người trên mây, để mặc Nam Cung Li nắm tay dẫn về nhà lúc nào không biết.
Khi nãy… hắn hôn ta.
“Buông—–“ Rốt cuộc hồn cũng quay lại thân xác, gương mặt thanh tú bỗng dưng đỏ tưng bừng.
36 Nhược Ngữ nhìn thân ảnh rời đi, không hiểu hắn đang tức giận cái gì, duy biết khi thấy hắn tức giận, chỉ muốn đuổi theo giải thích… Thật kỳ lạ… Rõ ràng hắn ra sao thì có liên qua gì đến ta mà ta lại cảm thấy khó chịu?
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của người còn lại lộ một tia phức tạp và thống khổ.
37 Tiêu Nam đã trở về.
Sáng sớm, Nhược Ngữ vừa mới mở cửa liền giật mình bởi một thân ảnh đã đứng trước cửa từ bao giờ. Tuy khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn là vẻ ôn nhu bình thản.
38 Nhược Ngữ mở to mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra: trong chớp mắt, Tiêu Nam đẩy Phi Lăng qua một bên, nhận lấy một nhát kiếm của Nam Cung Li.
39 “Vì sao? Vì sao?! Đứa ngốc!!!” Nhược Ngữ gào lên.
Miệng vết thương trên vai phải của Phi Lăng càng lúc càng toác ra nhưng hắn mặc kệ, vẫn giữ chặt tay người hắn yêu, gắng nở nụ cười trấn an.
40 Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Ta không phải là hài tử của mẫu thân mà là hài tử của hoàng cung, thậm chí là hài tử của thiên hạ.
Bởi thế ta không nhận được tình thương mà chỉ có khả năng và trách nhiệm đè nặng trên vai.