1 Sau khi vội vội vàng vàng quay về nhà, tôi nóng lòng chui tọt vào căn phòng ngủ màu hồng của tôi, đặt “Công chúa Feodora” vào trong một chiếc hộp đựng trang sức nhỏ, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc gối mềm mại.
2 Cung Trạch Minh một chân giẫm lên cánh cửa bị đổ, hai tay buông thõng, nắm chặt thành hai nắm đấm. Cậu ta tức giận nhìn tôi, cặp mắt như hai ngọn lửa đang cháy bùng bùng dữ dội, trên cổ thì nổi gân xanh cuồn cuộn, hơi thở gấp gáp khiến cho ngực của cậu ta phập phồng lên xuống liên hồi.
3 Khi những con người đáng ghét đó đã biến mất hẳn, tôi vui mừng vì cuối cùng đã trút bỏ được cảm giác khó chịu, nhưng tôi phát hiện ra rằng hiện thực bây giờ càng khiến tôi khó chịu hơn.
4 Tại sao Cung Trạch Minh lại thích khóc thế nhỉ?Có lẽ những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay đã giày vò cào xé khiến trái tim tôi trở nên tê dại, nên trước bộ dạng oan ức khiến người khác thương xót của Cung Trạch Minh tôi lại không có một chút cảm giác đồng cảm nào.
5 Hai người lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng. Ánh đèn đường mờ ảo khiến chiếc bóng của tôi và Cung Trạch Minh người đi trước kẻ theo sau in dài trên mặt đất.
6 “Bà xã Đậu Đậu, anh Lý Băng Thụy yêu quý đến đón em đây!”“Bã đậu, qua đây!”Sáng sớm, vừa mở cửa ra, ở hai bên cửa đã có hai con “khuyển to đùng” đứng canh giữ ở cửa, một là Lý Băng Thụy, còn một là Cung Trạch Minh.
7 Nhìn người ở trước mặt, lòng tôi vô cùng cảm kích! Bà ấy là thần kẹo! Cuối cùng bà ta cũng xuất hiện rồi! Lời cầu khấn của tôi cuối cùng cũng được đáp lại rồi! Phép thuật giữa tôi và Cung Trạch Minh cuối cùng cũng được giải rồi! Lúc này, tôi cũng lĩnh hội được hàm ý thật sự của bài thơ mà thầy giáo đã từng dạy, đúng thật là “nắng hạn gặp mưa rào”.
8 “Mẹ ơi, có nước nóng không?” bước đến cửa nhà, tôi đứng ở cửa vừa tháo giày, vừa hét với vào trong. Haiz, nước mưa ngấm hết vào giầy cảm giác chân bị ngâm trong nước thật là khó chịu.
9 Ngày mai là ngày công bố kết quả giữa kì. Cả buổi tối tôi cứ trằn trọc suốt đêm không ngủ được. Tôi nghĩ rất nhiều. Mặc dù tôi có lo lắng cho kết quả thi, nhưng hơn tất cả tôi lo lắng về phản ứng của Cung Trạch Minh.
10 Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc, dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Cung Trạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnh như vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa.