261 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
262 Đường Khả Hinh rất tức giận đi ra phòng ăn Nhã Các, đi tới trước thang máy, ấn nút xuống lầu, tức giận nói: "Thật là quỷ hẹp hòi! Cho dù xem mắt không thành công, cô cũng phải ăn cơm với tôi chứ! Khó được lão đại của chúng tôi đặt cho một chỗ, vốn là giữ cho cô và quản lý thứ hai dùng xem mắt mà! Hừ!"Cửa thang máy chậm rãi mở ra!Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện tại trước thang máy, đầu cúi xuống, mặc áo sơ mi trắng, nhuộm vài giọt rượu màu đỏ thẫm, cô đột nhiên rất kinh ngạc nhìn về phía anh, gọi nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi! ?"Tưởng Thiên Lỗi im lặng, chỉ đứng ở bên trong thang máy, im lặng không lên tiếng, vẻ mặt tiều tụy mất mát đến đáng sợ.
263 Chín giờ tối. ‘Phòng tổng thống'. Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần thường màu trắng, nằm ở trên giường, đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên, càng lúc càng cảm thấy có chút không ổn, lại có chút lo lắng cầm điện thoại bàn tại mép giường, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý phòng ăn Nhã Các, hỏi thẳng: "Đường Khả Hinh có tới dùng cơm với một vị tiên sinh không?""Không có, Tổng Giám đốc, cô ấy một mình ngồi ở trong phòng, dùng xong bữa ăn tối, cho đến lúc đi cũng hết sức tức giận.
264 Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt nhìn anh, nhịn cười, cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh làm chuyện gì?"Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút mất tự nhiên, lại cầm ly sữa tươi uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ví dụ như uống một chút rượu, nói chuyện gì không nên nói, làm chuyện gì không nên làm.
265 Đường Khả Hinh yên lặng nhìn về phía anh, nhìn anh mặc áo sơ mi trắng mới tinh, quần tây dài đen, rất tao nhã ngồi ở bên cửa sổ, cầm ly sữa tươi uống, thần thái đó, khí chất đó rất nghiêm nghị và bình tĩnh, giống như ngày hôm qua người kia không phải là anh.
266 Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ!Sóng biển xô vào đường ven biển thật dài làm văng lên bọt sóng trắng xóa, vô số chim biển vỗ mạnh đôi cánh liên tiếp bay qua, thỉnh thoảng nhìn thấy Hải Âu trắng ở trên mặt biển ngày hè phát ra tiếng kêu đặc biệt dễ nghe, nơi xa vang lên tiếng còi ca nô náo nhiệt.
267 Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận đi ra khỏi tòa nhà, mới vừa bước vào sân cỏ, đã thấy một đám người nhao nhao, sắc mặt của anh lạnh lẽo, lập tức bước nhanh tới, vạch đám người ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, ôm đầu run rẩy không ngừng khóc, Trang Hạo Nhiên, An An và Jack cùng nhau lôi kéo con chó lông vàng, không để cho nó cố nhào tới!"Cứu mạng !" Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc: "Tôi không muốn chết! Đừng ăn tôi".
268 “Mẹ ơi! Mọi người cứu tôi với. . . . . . Tại sao nó không ngừng liếm tôi vậy. . . . . . ” Đường Khả Hinh ngã trên mặt đất, thật sợ hãi nắm chặt tay An An, cất tiếng gào to.
269 Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng thay quần áo nho nhỏ, nhìn về phía cánh cửa sổ cực lớn trước mặt, mình giống như phạm nhân, khàn giọng hô hào ra bên ngoài: “Khả Hinh.
270 Đường Khả Hinh không dám nói nữa, chỉ nhẹ nhàng lấy hộp thuốc, mở nắp ra, cầm bông băng thấm một chút thuốc, rồi nghiêng mặt nhìn anh, hơi dịu dàng nói: “Tôi sắp bôi thuốc.
271 “Ha ha ha. . . . . . ” Đường Khả Hinh lại bị Osica quấn ở trên người, chọc cười ha ha, sau đó nhìn hai người đàn ông nơi xa cùng đi tới, cô lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
272 Sắc mặt của cô hơi thu lại, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên đưa lưng về phía mình, đang chăm chú nấu nước sốt tiêu đen, liền hơi lớn tiếng nói: “Tổng Giám đốc.
273 “Grâuuu!” Osica nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức buông quần Tô Lạc Hoành ra, muốn đi vào trong, Trang Hạo Nhiên sợ hãi và chán ghét muốn dùng chân chặn lại nhưng con vật thông minh phóng qua chân của mình, vui vẻ bổ nhào trên người của Đường Khả Hinh!.
274 Hoàng hôn bao phủ bốn bề, chiếu ánh nắng vàng rực rỡ. Biển rộng ấp ôm tình cảm dịu dàng, sóng gợn lăn tăn, ánh sáng khúc xạ kéo theo hướng mặt trời chiều.
275 Gần tối, từng cơn gió mát thổi tới. Cây mộc lan nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng xào xạc. Ánh đèn màu xanh dương vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nghe nói đèn đường màu xanh dương, là do ban ngày thu lấy màu sắc bầu trời xanh, đây là màu sắc duy nhất mà đêm tối hiểu được ban ngày.
276 “Vâng. . . . . ” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, có chút thấp thỏm đáp nhỏ. “Sao cô gọi điện thoại nội bộ tìm tôi?” Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi hỏi.
277 Phòng làm việc Tổng Giám đốc!Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, thỉnh thoảng hơi phân tâm liếc mắt nhìn điện thoại di động bên cạnh văn kiện, anh im lặng mỉm cười, tập trung tinh thần một lần nữa, xem nội dung văn kiện.
278 Sáng sớm hôm sau. Càng vào thu, lá càng xanh màu, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, chim nhỏ đậu trên đầu cành cây Mộc Lan không ngừng cúi cái đầu nhỏ, mổ nhẹ lá cây Mộc Lan trước mặt.
279 Đường Khả Hinh có chút mất hồn cầm thanh sắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, xắn ống tay áo, nhận lấy thanh sắt, đi vào phòng tắm nho nhỏ màu hồng, liếc mắt nhìn tinh dầu tắm và khăn lông treo phía trên, mới ngồi xổm trên sàn, cầm thanh sắt đưa về phía đường cống đọng nước, quan sát một chút, mới cầm thanh sắt chọc nhẹ xuống một cái.
280 Tưởng Thiên Lỗi chợt nắm tay của cô, kéo mạnh, làm cho cô lập tức nhào tới trên người mình, sau đó mạnh mẽ xoay người, đè cô dưới người!“A! !” Đường Khả Hinh giật mình, không nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi có thể nhanh như vậy, cô kinh hãi, đôi tay không tự chủ chống trên ngực của anh, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch nhìn anh.
 
    Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 13