21 “Hay là vẽ khói thuốc?”
“Không đẹp! Tôi thấy vẫn như lần trước đi, vẽ một bên mắt của cô ta thành gấu trúc, như thế mới đối xứng!”
“Không, không, không….
22 Nhưng sau khi đám người này đưa Thẩm Vu Quy đi vào nhà vệ sinh nữ, anh ta đứng lên.
Lúc đầu anh ta cho rằng đám người này chỉ ầm ĩ một chút, nhưng đi vào trong phòng vệ sinh…Nghe nói nữ sinh ở trong trường học bạo lực càng kinh khủng hơn, không có nhân đạo.
23 Thấy nhóm nữ lưu manh kéo người quái dị vào trong phòng vệ sinh, các bạn học đều lo lắng.
Cho dù Thẩm Từ Tâm có là con riêng, mọi người cũng không đồng ý với bạo lực học đường.
24 Thầy chủ nhiệm vừa nói xong, trong phòng vệ sinh liền truyền đến động tĩnh.
Chỉ thấy bảy nữ lưu manh đang đỡ lấy nhau, thống khổ bước đi, từ trong phòng vệ sinh đi ra.
25 Sau khi đi học, Trương Thiên Thiên thường xuyên nhìn qua, dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi, Thẩm Vu Quy dứt khoát để quyển sách trên tay xuống nhìn về phía Trương Thiên Thiên: “Cậu có chuyện gì muốn hỏi, cứ hỏi đi!”
Trương Thiên Thiên thận trọng nhìn xung quanh, lúc này mới đến gần tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người kia do cậu đánh?”
Thẩm Vu Quy không nói gì, chỉ cười cười.
26 Vì đang trong giờ học, cho nên hành lang không có ai.
Người đàn ông đi tới, anh mặc một bộ âu phục màu đen, cả người đều là hơi thở vương giả, ngũ quan tuấn mĩ, tinh xảo, cho dù ở đâu cũng đều là tiêu điểm, cho nên bị các sinh viên chú ý tới cũng chẳng có gì.
27 Tình thế đảo lộn, trong lòng Thẩm Vu Quy nóng như lửa đốt.
Thể chất xui xẻo của cô, tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh nói chuyện đều có thể gặp phải Phí Nam Thành.
28 Thẩm Vu Quy nuốt nước bọt, không biết làm sao nhìn anh, càng không biết nên làm như thế nào mới làm giảm lửa giận trong anh.
Chính cô cũng biết, hôm nay cô làm quá mức.
29 Nhìn thấy dáng vẻ mê man của trợ lý, Phí Nam Thành càng thêm phiền muộn: “Ít nhất cũng điều tra xem cô ấy học võ từ khi nào!”
Một đấu bảy, còn có thể đem mấy nữ lưu manh đánh thảm hại như thế, nhất định là đã trải qua luyện tập chuyên nghiệp.
30 Vành mắt Vu Mạn Du đỏ lên: “Mẹ không sao. ”
Ánh mắt lén nhìn về phía Thẩm Thiên Hạo, sợ Thẩm Vu Quy lại hỏi, bà vội vàng nói sang chuyện khác: “Con ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Vu Quy có chút đau lòng, nhưng đối với sự nhu nhược của mẹ, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Rốt cuộc là có chuyện gì với mặt của mẹ?”
Vu Mạn Du vội vàng lắc đầu: “Mẹ không sao, đừng nói nữa!”
“Vì cái gì lại không cho còn nói! Đánh người đều đánh vào nhà rồi!” Thẩm Vu Quy không buông tha, giả vờ không biết, nói: “Trong nhà chúng ta có người xấu, cần phải báo cảnh sát.
31 Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ này của anh, liền phát hoảng, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảm xúc của Phí tổng tiết ra ngoài: "Phí, Phí tổng. . . "
Giọng Phí Nam Thành có chút tối tăm hỏi: "Cô ta ở đâu?"
Trợ lý vội vàng giải thích: "Vừa sinh ra đã đưa xuất ngoại, cho nên trong nước có rất ít người quen biết, nhưng người này là thai đôi cùng một mẹ với Thẩm tiểu thư, vẻ ngoài rất giống, tên là Thẩm Vu Quy, không có bớt.
32 "Từ Tâm?"
Thẩm Thiên Hạo thấy cô ấy không nói chuyện, hô một tiếng.
Thẩm Vu Quy vẫn cúi thấp đầu, cô thuận miệng nói: "Dạ, con đã biết. "
"Vậy con phải nhanh một chút!"
Thẩm Thiên Hạo thúc giục một chút, rồi để cho cô đến phòng ăn ăn cơm.
33 Thẩm Thiên Hạo không lấy được nhẫn, nhìn Vu Mạn Du một cái, ho khan có lệ một chút: "Trong công ty còn có việc, tôi đi trước. "
Nói xong rời đi không một chút lưu luyến.
34 Ngày kế, buổi chiều có một tiết máy tính.
Thẩm Vu Quy ngủ đến tự tỉnh, lúc này mới đến trường học.
Lúc vào phòng vi tính, đã nhận thấy được không khí có chút đè nén.
35 Hiện tại đi, còn kịp không?
Suy nghĩ vừa mới ra, chợt nghe thấy giọng kinh hỉ của lão phu nhân: "Tiểu Thẩm, là con đến thăm bà à? Không phải các con đã hẹn trước đó chứ? Trước kia mỗi lần tiểu tử thối này đều là sau tám giờ mới đến.
36 Phí Nam Thành thấy dáng vẻ cô không thông suốt, dứt khoát nói thẳng thắn: "Tôi sẽ không đính hôn với cô. Một đêm kia, cho dù là cô tốn tâm cơ, hay là tôi say rượu hỏng việc, đều là cô chịu thiệt, cho nên, nói cái giá đi.
37 Phí Nam Thành có thế nào cũng không nghĩ tới, cô lại nói ra lời như vậy.
Thích anh?
Ánh mắt anh lạnh xuống, nghiêm túc mở miệng: "Tôi không thích cô.
38 Thẩm Vu Quy cúi đầu, dáng vẻ khúm núm: "Phí tiên sinh mất hứng rồi. "
Thẩm Thiên Hạo nháy mắt khẩn trương lên: "Sao lại thế?"
Thẩm Vu Quy thoáng nhìn dáng vẻ của ông ta, cười nhạo trong lòng.
39 Lưu Linh nói xong lời này, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Vu Quy, cười lạnh nói: "Thẩm Tòng Tâm, cô nghe rõ ràng rồi chứ! Cô không xứng ngồi cùng một chỗ với Chỉ Lan! Tốt nhất cách xa cô ấy ra!"
Tóc Thẩm Vu Quy che khuất khuôn mặt, che khuất lệ quang trong con ngươi.
40 Tối hôm qua sau khi Thẩm Thiên Hạo đưa cô trở về, nhận cuộc điện thoại, nói là có cuộc rượu, liền rời đi, không nghĩ tới một đêm không về?
Nhưng, Thẩm Chỉ Lan này cũng không khỏi quá khôi hài?
Rốt cuộc cô ta dùng thân phận gì, lo lắng từ đâu, để cô ta nói lời này?
Mắt Thẩm Vu Quy lạnh vài phần.