81 “Không nghĩ cậu lại lo như vậy, tớ làm sao có thai được? Kinh nguyệt tớ không đều, người không dễ gì mang thai cậu không phải không biết?”Hứa Hoan Nhan dong dong dài dài không muốn đi, thấy cái bao đã bị xé ra, bất đắc dĩ thở dài, không muốn lãng phí đành đi vào kiểm tra.
82 "Cô mang thai?" Anh lạnh lùng mở miệng, sau đó lại lắc đầu một cái, trả lời vấn đề của cô, Hoan Nhan lập tức tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười: "Anh nói đùa gì thế? Tôi và anh sắp đến hỳ hạn kết thúc giao dịch, tôi làm sao lại để mình mang thai?""Nhưng có mấy lần chúng ta không dùng biện pháp an toàn.
83 Hoan Nhan nhất thời ngừng hô hấp, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, "Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt. . . "Cô muốn cự tuyệt, anh đã mạnh mẽ hôn cô thật sâu, đầu lưỡi thành thục miêu tả đôi môi cô, lại cứng rắn cậy ra hàm răng, trong miệng cô dây dưa.
84 Cô vẫn là cắn chặt răng gật đầu, nhìn anh đứng lên, xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa lại. . . Nước mắt, không biết vì sao, lập tức rơi xuống. . . Mở to hai mắt không ngủ được, đến nửa đêm thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại rất nhanh tỉnh táo lại, trông mơ nghĩ là chỉ ngắn ngủi mấy phút, kết quả tỉnh lại trời đã sáng!Cô lập tức ngồi dậy, không để ý sửa sáng lại quần áo xốc xếch, mở cửa phòng chạy ra ngoài, trong phòng khách không một bóng người, sát phòng khách, cũng không có ai, phòng tắm trống không, chỉ có mùi vị của anh khi tắm còn vương lại trong phòng, nhàn nhạt xua đi không được.
85 An Khả Khả chỉ cảm thấy trong dạ dày một cảm giác ghê tởm, theo bản năng muốn đẩy tay ông ta, lại ngừng lại. Mấy hôm nay trên báo, tạp chí, cô cũng đều xem.
86 Trời có chút nóng lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Hoan Nhan và Văn Tĩnh cũng đã thay đổi trang phục mùa hè áo ngắn quần sóc, quần tát cùng áo len không cần phải mặc nữa, trực tiếp chân trần đi xăng đan, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.
87 Hoan Nhan chết lặng ngồi dậy, sửa sang y phục của mình cho đàng hoàng, lập tức kéo hai chân cứng ngắc của mình đứng dậy đi ra ngoài…” Nhan ! Không sao rồi, đừng khóc…”Văn Tĩnh cuống quýt lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt của cô, lại liên miên nói: ”Trước khi vô nước biển, thuốc tê đã được cho vào trong nước biển, mình đã hỏi qua bác sĩ rồi.
88 Giầy cao gót của Lâm Thiến từng phát từng phát đập vào trên sàn nhà, cô ta nhìn Hứa Hoan Nhan đang nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
89 Y tá đang sửa sang lại giường, Văn Tĩnh thấy rõ ràng phía trên có một mảng lớn máu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng không trông thấy bóng dáng.
90 Lâm Thiến say mê cuồng nhiệt cúp điện thoại, vọt tới tủ treo quần áo bắt đầu chọn y phục: “Bây giờ tôi có hẹn, phải đi trước, mấy người chờ tôi trở lại sẽ ấy người xem hình Hứa Hoan Nhan.
91 Lâm Thiến vô cùng căm hận ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chăm chú vào hai người trước mặt: "Tôi Lâm Thiến hôm nay cảnh cáo các người! Có giỏi thì trực tiếp giết chết tôi, chớ có đùa bỡn cái trò hạ lưu ấy!""Ui, Lâm đại tiểu thư thật là có khí phách nhá !" Văn Tĩnh chậm rãi tiến lên, con ngươi xinh đẹp khẽ nheo lại, cô ngoắc ngoắc tay cất giọng gọi mấy người đàn ông đang ngồi bên: "A Chí, các cậu cũng tới đây xem Lâm tiểu thư đi!"Lâm Thiến trong lòng cả kinh, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, cô chống đầu gối chậm rãi đứng lên, cười lạnh nhìn Văn Tĩnh và Kaka: "Văn Tĩnh, Kaka, các cô nếu có bản lĩnh thì tự mình tới tìm tôi tính sổ, để cho bọn đàn ông dính vào thì còn ra cái gì?""Đúng vậy, chúng tôi chính là không có bản lĩnh, bản lĩnh của chúng tôi không có cao bằng cô! Cho nên mới cố ý tốt bụng tìm đến cho cô một đám đàn ông, như thế nào? Chẳng lẽ Lâm tiểu thư đã trải qua sương gió, ít người như vậy sẽ không thỏa mãn được cô? Được, không thỏa mãn được cho cô, tôi đây chỉ cần một cú điện thoại sẽ cho thêm cô thêm chục người nữa"Kaka cười lạnh mở miệng, vẫn cúi đầu, vô cùng ác độc tung ra một bạt tai vào đúng ngay mặt Lâm Thiến, Lâm Thiến một chút cũng không phòng bị , lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhếch nhác ngồi chồm hổm ở trên đất, cô ta che mặt, tức giận thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Các người muốn làm gì thì làm đi, mẹ kiếp, đừng có động tay động chân!""Chúng tôi muốn làm cái gì cô không phải biết không? Chậc chậc, thật là quý nhân hay quên!" Văn Tĩnh lười phải cùng cô ta dây dưa, dứt khoát gọn gàng mở miệng: "Điện thoại di động đâu, lấy ra.
92 A Chí không nói một lời, chỉ là tiến một bước tới gần bên người cô, anh làm bảo vệ nhiều năm như vậy, đối phó với nữ nhân căn bản không cần nói nhiều.
93 “A…. Giết tôi đi…Các người giết tôi đi…” Cô thống khổ co rút đứng lên, giống con thú thảm thiết gào toBình rượu kia bể ra, đâm xuyên vào da thịt nhạy cảm, máu tươi càng mảnh liệt trào ra, nhưng Ka Ka chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, xoay người đi tới: “A Chí, anh lái xe ném cô ta bên ngoài cửa bệnh viện đi.
94 "Tóm lại chỉ cần anh ta dám xuất hiện, mình nhất định sẽ chặt đứt chân của anh ta! Chuyện này mình quản chắc rồi, cậu không thể vô duyên vô cớ mất đi đứa bé mà không chiếm được một chút xíu bồi thường!"Hoan Nhan thấy Văn Tĩnh bộ dáng trước sau như một hầm hầm lửa giận, nhẹ lắc đầu một cái, nhưng ngược lại cô thật sự hâm mộ cô ấy, dám yêu dám hận, không sợ trời không sợ đất, nếu cô có được một nửa kiên quyết của cô ấy chắc cũng không đi đến bước này.
95 "Hứa tiểu thư rất thành thực. " Người đàn ông trung niên có chút tán thưởng gật đầu: "Nhìn Hứa tiểu thư xem ra không giống người không có tiền. . . ""Không dối gạt ngài, y phục trên người là bạn ượn!"Hoan Nhan vừa nói xong, mỉm cười, trong phòng cũng lập tức vang lên tiếng cười, người đàn ông tuyển dụng cũng không dị nghị gật đầu: "Như vậy Hứa tiểu thư ngày mai tới đây báo cáo, kí hợp đồng, thử việc một tháng, lương thử việc hai nghìn, qua thời gian thử việc Hứa tiểu thư sẽ giống như các nhân viên khác tiền lương bốn nghìn hai, được không?"Bốn nghìn hai trăm đồng, Hoan Nhan trong lòng có chút kích động, cô chưa từng nghĩ đến con số lớn như vậy.
96 "Ta hỏi ngươi, có phải hắn đi tìm Tô Lai?" Thân lão gia uy nghiêm lướt mắt nhìn anh. "Tô Lai? Ai là Tô Lai?" Văn Tĩnh nghe có chút không hiểu, Kỳ Chấn thở dài: "Thân gia gia, ngày kia là hôn lễ Tô Lai, Tống Hạo tuyệt đối không tham dự hôn lễ, cho nên, con cam đoan, anh ta ngày mai sẽ về.
97 Hạ Tiểu Khê vẫn còn đang trong thời gian làm việc nhảy loạn lên, đòi sống đòi chết, Hoan Nhan lập tức im lặng, nụ cười bên môi cũng méo xệch, gương mặt tái nhợt.
98 Xe dần dần chạy qua khu phố phồn hoa, con đường bắt đầu thay đổi, đến khu ngoại ô. Phú Nguyên xem ra cũng không phải là một công ty quá tồi tàn, một tòa nhà ở địa phương hoang tàn như thế này gọi thế cũng không sai, Thân Tống Hạo tắt máy, khẽ tựa trên ghế ngồi hút thuốc, hai mắt nheo lại, nhả ra vòng khói.
99 Hoan Nhan hô hấp lập tức ngưng trệ, lòng bàn chân giống như bị dính chặt trên sàn nhà, không thể động đậy. “Hứa Hoan Nhan, thật không may mắn, chúng ta lại gặp mặt.
100 Mà ngay sau đó, anh lại lập tức đặt thân thể của mìn đè lên cô, dễ dàng trói hai cánh tay của cô cố định trên đỉnh đầu, búi tóc xốc xếch, làn tóc mây xõa tung ra trên ghế sa lon.