41 Cô từ chối Doãn Tiêu Diệp tới đón cô, trực tiếp đến bệnh viện anh đã nói.
Doãn Tiêu Diệp đợi cô ở tại cửa ra vào: “Dung tiểu thư, chào cô! Thứ lỗi tôi mạo muội như vậy, nhưng mà, tôi thật sự chỉ là muốn giúp cô!”
Bản thân Doãn Tiêu Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi thấy một màn Dung Tư Lam và Đóa Nhi ôm đầu khóc nức nở, đã bị làm cho cảm động, lại bằng lòng không đòi báo đáp gì mà giúp đỡ cô.
42 Anh cho cô một tuần lễ để suy nghĩ, chính là một tuần lễ đến, cô lại chưa cho anh câu trả lời chắc chắn, anh không muốn ép buộc cô, cũng sẽ không buông tha, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có vướng mắc, hiện giờ vừa nghe lời Lãnh Ngạn nói, giống như cho anh một liều thuốc trợ tim, chỉ mong ngóng khách hàng nhanh đi, anh muốn về nhà!
Nhà? Anh mỉm cười, trong lúc vô tình, đã coi chỗ đó là nhà!
Nhưng mà, vị khách hàng chết tiệt này quá không thức thời! Cơm nước xong còn muốn đi hát karaoke, anh hận không thể đạp hai chân anh ta!
Chờ rốt cuộc khách hàng uống đến say khướt trở về khách sạn, đã là đêm khuya, Doãn Tiêu Trác vội vã chạy về nhà Dung Tư Lam thì trong nhà hoàn toàn im ắng, phòng của Dung Tư Lam vẫn sáng đèn, Doãn Tiêu Trác biết cô có thói quen bật đèn.
43 Có lẽ anh không có tiền, tạm thời không có năng lực cung cấp cho cô cuộc sống yên ổn, nhưng không sao! Chỉ cần bọn họ cùng chung cố gắng, lực lượng hai người nhất định mạnh hơn một, đúng không?
Cô từng nghĩ, Đóa Nhi có thể trở thành gánh nặng của anh không, hiện giờ, cô vẫn lo lắng vấn đề này.
44 Buổi tối, Dung Tư Lam trang điểm xong, chờ Doãn Tiêu Trác tới đón cô.
Trên người mặc bộ lễ phục màu xanh bạc hà Duy Nhất đưa cho cô, tóc đen cuốn thành hình trăng lưỡi liềm dùng dây cột tóc cùng màu trùm lấy, trang điểm nhạt, Duy Nhất lấy bộ trang sức đồng bộ của mình cho cô đeo lên, cô trong gương hoàn toàn thành một người khác rồi!
“Không tệ!” Duy Nhất tán thưởng nhìn cô, “Thanh tân nhã nhặn, em gái nhà bên, nhất định ngang hàng với cô ta!”
“Thật sự đẹp sao?” Dung Tư Lam không tự tin nhìn mình, “Chị tuyệt đối không quen!”
“Thật sự rất đẹp! Không tin chị hỏi Lãnh Ngạn!” Duy Nhất kéo Lãnh Ngạn qua, “Anh nói Tư Lam có xinh đẹp không?”
Khóe miệng Lãnh Ngạn nhếch lên, ôm lấy Duy Nhất, “Bảo bối, trong mắt anh em đẹp nhất!”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Duy Nhất đỏ mặt lên.
45 Dung Tư Lam vừa chạy, nước mắt vừa tung hoành, cô hận mình mềm yếu, lúc này sao có thể rớt nước mắt, để cho người khác chế giễu, không thể, nhất định không thể!
Tiếng gọi của Doãn Tiêu Trác càng lúc càng gần, cô không muốn nhìn thấy anh, chạy về phía chỗ tối trong vườn hoa.
46 “Lam nhi!” Doãn Tiêu Trác cực kỳ không tự nhiên dưới ánh nhìn như vậy của cô, “Anh nghĩ, nếu em yêu anh, sẽ không để ý tên anh là gì, sẽ không để ý anh có phải là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị không, đúng không?”
Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị? Trong lỗ tay Dung Tư Lam nhảy vào mấy chữ này.
47 Một hơi thổi tắt nến, anh mỉm cười, giống như ước nguyện đã được thực hiện.
Dưới ánh trăng, anh chăm chú nhìn sắc mặt cô, ánh mắt như lửa.
Trong ánh nhìn đó của anh, cô đỏ hết mặt, cúi đầu thì thầm, “Sao không nói sớm, em không chuẩn bị quà cho anh.
48 “Ghét ư? Mới vừa rồi em rõ ràng nói yêu anh như vậy. . . . . . ” Anh chép miệng, tiếp tục cười.
”Mới vừa rồi?” Mặt của cô đỏ bừng: “Tôi đâu có nói? Chứng cớ đâu? Anh đã bắt nạt tôi còn vu oan cho tôi nữa hả! Đồ háo sắc! Anh không trả lại sự trong sạch cho tôi, anh không xong với tôi đâu!”
”Thật sự muốn trả lại à?” Anh vô lại nhìn cô: “ Vậy thì chỉ có một biện pháp để trả lại cho em thôi!”
”Cái gì?” Cô trợn tròn mắt, chẳng lẽ cái này thật sự có thể trả lại sao? Chẳng lẽ đi vá lại.
49 Buổi tối ngày hôm sau, Dung Tư Lam khoác tay của Doãn Tiêu Trác xuất hiện tại phòng khách của nhà họ Doãn.
”Tiêu, em không đi được không? Em sợ!”
”Đừng sợ, có anh ở đây!” Anh ôm chặt eo của cô, cho cô thêm động lực.
50 “Được! Em không muốn nói cho anh ta biết thì đừng nói, anh sẽ coi nó như con của chúng ta! Anh cũng sẽ cho hai mẹ con em một cuộc sống tốt nhất, anh sẽ cố gắng! Chỉ cần em không sợ khi đi theo anh tay trắng dựng nghiệp, anh nhất định sẽ cho hai người một cuộc sống sung sướng!”
Nước mắt của Hứa Tĩnh Tuyền càng thêm dàn dụa: “Hiên, em không muốn! Cuộc sống sung sướng không phải là thứ em muốn, em chỉ muốn một hạnh phúc chỉ thuộc về một mình em mà thôi!”
”Vậy em còn do dự cái gì? Tuyền, đi theo nh đi! Ly hôn với anh ta đi!” Trầm Hiên cổ động, khích lệ cô.