21 Đi theo Đóa Nhi vào nhà, anh ôm cô đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhớ cô có thói quen mở đèn khi ngủ, chỉnh ánh sáng đèn bàn đến nhỏ nhất, hơn nữa để mặt sau đèn bàn về phía cô.
22 Dung Tư Lam nhìn xe của anh chở Đóa Nhi chạy dần xa, trong lòng không cảm xúc, nói thật, có anh chăm sóc cho Đóa Nhi cô rất yên tâm, cô cũng không thật sự cho rằng xe anh dựa vào anh làm trai bao mà mua được, chỉ có điều, cô không muốn cho anh biết chỗ cô làm việc thôi, nếu như anh biết cô làm việc ở chỗ đó, có thể.
23 “Đóa Nhi?” Dung Tư Lam thấy Đóa Nhi xuất hiện trước mắt, rất kinh ngạc, “Sao con lại tới đây? Ai đưa con tới?”
Đóa Nhi giả bộ đáng thương kéo tay Dung Tư Lam, “Mẹ, sao mẹ còn không về? Cha đã làm xong cơm, chờ mẹ về ăn! Mẹ không về cha lại giận dỗi!”
“Cha?!” Anh em họ Kham đồng thanh kêu lên.
24 Khi anh đến nhà trẻ thì trời đã đen thui rồi, nhà trẻ yên lặng, đã không có bạn nhỏ nào.
Anh luống cuống, nếu Đóa Nhi xảy ra chuyện gì, Dung Tư Lam không mắng chết anh mới lạ!
Doãn Tiêu Trác tìm xung quanh bên cạnh nhà trẻ, vừa tìm vừa gọi to tên Đóa Nhi.
25 Trong lòng Kham Thanh Dư cảm xúc vui sướng âm thầm dâng lên, có thể nói đây là một tin tức tốt với anh, vội vàng nói, “Tư Lam, anh là bác sĩ, nếu có cái gì cần phải giúp đỡ em cứ nói, anh nghĩ anh đủ sức giúp em.
26 “Không được! Thằng con hư hỏng này, anh không nói rõ ràng, trở về tôi cắt đứt chân của anh, chuyện gì tốt không làm, lại sinh ra đứa con gái riêng, anh đã vứt thể diện của nhà họ Doãn đi đâu hết rồi?”
“Cha! Cha đừng nói câu khó nghe như vậy được không? Cái gì mà con gái riêng!” Doãn Tiêu Trác sợ làm Đóa Nhi bị tổn thương.
27 Dung Tư Lam cong miệng lên:, “Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ!”
“I’m sor¬ry!” Doãn Tiêu Trác nhấn mạnh, nói bằng tiếng Anh xem ra dễ nói hơn tiếng Trung một chút.
28 Ánh mắt của cô rơi vào trên cơ thể của người đàn ông bên cạnh Bùi Trọng, ồ, một người đàn ông rất đẹp trai! Vóc dáng không khác tên háo sắc cho lắm, không hổ là học thiết kế, gương mặt giống như được thiết kế ra, rất tinh xảo, còn trắng hơn so với tên háo sắc, lại rất lạnh lùng và thanh cao (trong sạch và cao thượng), nhưng dáng vẻ cũng rất nho nhã.
29 Anh đứng dậy khỏi ghế sa lon rồi đưa cho cô một cái túi: “Đến công ty làm việc không thể mặc áo sơ mi và quần jean được, ở đây có mấy bộ quần áo, đừng từ chối, không phải cô nói ở trong nhà cô phải đóng tiền sinh hoạt sao? Cứ coi như tôi đóng tiền sinh hoạt.
30 Ghen tỵ? Anh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ anh thật sự yêu con gà tây kia rồi sao?
Không! Không thể nào! Anh chỉ lưu luyến cảm giác thân thiết và ấm áp ở nhà cô, trái tim của anh đã rơi mất từ nhiều năm trước rồi.
31 Lúc này cô đã tan tầm chưa? Anh đã vòng vèo ở siêu thị một thời gian dài như thế thì chắc chắn cô đã về nhà trước rồi.
Xe dần dần lái vào đầu hẻm, xa xa, thấp thoáng đã nhìn thấy một vài ngọn đèn được thắp lên, lo lắng trong lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng, trở nên thư thái và nhẹ nhàng hơn nhiều.
32 Mắt thấy môi của anh sẽ rơi xuống môi cô, cô tiện tay cầm chiếc gương trên bàn lên đỡ, Doãn Tiêu Trác chạm phải một mảnh lạnh như băng.
Hơi tức giận vì cô tinh nghịch, đoạt lấy gương, giữ chặt eo cô, ra lệnh, “Không cho trốn!”
Dung Tư Lam uốn trái uốn phải giãy giụa nhưng không thoát khỏi giam cầm của anh, dưới tình thế cấp bách kêu to, “Buông tôi ra! Đừng dùng cái miệng bẩn đã hôn người khác đến chạm vào tôi!”
Anh mê hoặc, niềm vui bất ngờ, rất nhiều cảm xúc đan xen, anh hôn người khác khi nào? Ít nhất gần đây không có.
33 Vẻ kiêu ngạo của anh hạ xuống chỉ còn một nửa, “Tốt lắm, Lam nhi, bây giờ không nói những chuyện không vui nữa, tóm lại, bây giờ anh nói ba câu, xin em phải tin tưởng ở anh.
34 Duy Nhất “hứ” một tiếng, nắm tay Đóa Nhi tiến đến cửa phòng của Dung Tư Lam nghe lén.
Chỉ nghe tiếng của Doãn Tiêu Trác đang cầu khẩn, “Lam nhi, anh và cô ấy không có một chút quan hệ tình cảm nào.
35 “Anh không! Em không cho anh câu trả lời thuyết phục, anh không bỏ qua!” Tính tình Doãn Tiêu Trác là vậy, chuyện đã xác định sẽ không thay đổi, nhiều năm trước lúc vì Tổ Nhi mà điên cuồng, cũng bướng bỉnh như vậy, dũng cảm tiến tới, cho đến khi vết thương đầy người, vẫn luôn cười nhìn đời.
36 Dung Tư Lam nhớ lại Đóa Nhi cứ nhất mực gọi Doãn Tiêu Trác là ba. Hiện giờ lại không gọi như thế nữa, nên cô nghĩ nhất định là có sự tình gì rồi.
Đóa Nhi rươm rướm nước mắt nhìn cô, “Mẹ, con có thể nói ra sự thật với mẹ sao?”
“Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là con phải nói thật rồi.
37 Cuối tuần này có một việc rất đáng để mong chờ.
Lãnh Ngạn hẹn với Duy Nhất, còn Doãn Tiêu Trác hẹn cùngvới Dung Tư Lam như giao ước.
Thế nhưng, cũng nhờ Lãnh Ngạn và Duy Nhất tham gia nên Dung Tư Lam mới có cơ hội tránh mặt, cô cũng không cho anh câu trả lời chắc chắn.
38 “Tiêu Trác, anh đoán xem em là ai?” Một giọng nói dù nằm mơ anh cũng không nghĩ đến vang lên ở đầu dây bên kia.
Tim anh đột nhiên đập nhanh, số này quen quá.
39 Lâm Triển Vinh cười to: “Chú em, chú hiểu lầm rồi! Anh tiếc, là nói đáng tiếc sao anh lại không có đứa con trai giỏi giang như vậy!”
Tổ Nhi vừa nghe, lập tức chen miệng: “Cha, sao cha lại nói lời này? Không có con trai không phải còn có con gái sao? Cha không thương con rồi hả?”
Lâm Triển Vinh đưa tay kéo con gái bảo bối của ông qua: “Sao cha lại không thương con chứ? Bé ngốc!”
Đôi mắt Tổ Nhi chuyển động, cười nói: “Cha, ai nói cha không có con trai? Tiêu không phải là nửa con trai của cha sao?”
Có câu nói, chỉ có con rể mới là một nửa con trai, lời này của Tổ Nhi là có ý gì? Hai hàng lông mày của Doãn Tiêu Trác lại nhăn nhíu.
40 Không hiểu sao cô có một loại cảm giác khủng hoảng. Lúc trước, Doãn Tiêu Trác vẫn xoay quanh cô, mặc dù có một Kiều Vũ Na ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Doãn Tiêu Trác chưa từng bởi vì Kiều Vũ Na mà bỏ rơi cô, hôm nay Tổ Nhi này.