21
Dịch: Khởi Linh
***
Trong phòng thông tin liên lạc diện tích vài trăm mét vuông, đạn bay tứ tung, mảnh vụn thủy tinh với đống gạch vỡ tung tóe khắp sàn, toàn bộ bề mặt màn hình máy tính bị bắn thành mảnh vụn, trong ống nhòm hồng ngoại ngoài tình trạng một màu xanh biếc đậm nhạt khác nhau ra, hầu như không nhìn thấy gì hết.
22
Dich: Khởi Linh
***
Đèn pin chiến thuật chiếu lên vách tường đổ nát, Chu Nhung quan sát một lát, ra hiệu sang bên phải: “Bên này. ”
Ba người nép vào góc tường tức tốc di chuyển, bước chân của Trương Anh Kiệt có chút nghiêng ngả, Xuân Thảo quay đầu đến đỡ, lại bị cậu tránh đi.
23
Dịch: Khởi Linh
***
Pằng!
Viên đạn bắn trúng lớp vải cuốn trên đầu con zombie, một đống cát bụi bay ra.
Pằng!
Nhịp chân con zombie loạng choạng, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
24
Dịch: Khởi Linh
***
“Không được chết……. ” Cổ họng Tư Nam có máu nghẹn, mờ mịt nói: “Không được chết, xin cậu đấy, không được chết…. . ”
Cơ thể Nhan Hào gồng lên, mặt mày méo xệch, mạch máu trên phần cánh tay để trần và vùng cổ nổi lên giống y con giun màu xanh chui rúc luồn lách khắp cơ thể.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Sự im lặng bao phủ khắp đường cống thoát nước, chỉ còn âm thanh nước rơi tọc tọc, vọng lại thành từng tiếng vang nhỏ.
26
Dịch: Khởi Linh
***
Sáng sớm hôm sau, Chu Nhung vô cùng vô cùng cảm thấy có vấn đề to rồi── Chiếc bọc thép đã mất tiêu!
Y xách khẩu súng đi lòng vòng hai lần quanh khu đất trống, ngửa mặt gào thét: “Tư Tiểu Nam!”
“Tư Tiểu Nam cậu lăn ra đây cho anh, không ai thèm giỡn với cậu đâu, nhanh!!”
Tiếng động cơ gầm rú vang từ xa đến, xe bọc thép chầm chậm tiến đến phía bên kia dãy phố, dừng ngay trước mặt Chu Nhung đang nổi trận lôi đình.
27
Dịch: Khởi Linh
***
Sau một lúc im lặng thiệt lâu, Ngô Hinh Nghiên rốt cuộc cảm thấy bản thân không nín nổi nữa, cô nuốt nước miếng, giọng nói nghe nhẹ nhàng vô cùng.
28
Dịch: Khởi Linh
***
“Bỏ súng xuống. ” Chu Nhung rít từng chữ, họng khẩu tiểu liên chỉ thẳng hướng Phùng Văn Thái.
Lô Huy máu chảy đầm đìa, nằm quằn quại đau đớn trên đất.
29
Dịch: Khởi Linh
***
Đuôi lông mày Chu Nhung giật kịch liệt, khoảng nửa giây sau mới trả lời ngắn gọn: “Anh biết rồi. ”
Y mặc kệ hành vi chống cự nho nhỏ của Tư Nam, dùng một tay vòng ra sau lưng, tay kia kẹp cặp đùi đang co lại, bế ngang Tư Nam lên, đi vào nhà vệ sinh thả vào buồng tắm, xoay người cầm vòi hoa sen, nước lạnh của đêm đông tạt lên mặt Tư Nam.
30
Dịch: Khởi Linh
***
“Rặn đi! Gắng rặn đi nào!” Hai tay bác sĩ Trịnh đầy máu, thanh âm đã gào đến khàn khàn: “Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
Giọng nói của sản phụ cũng hoàn toàn khàn đặc, đầu đổ đầy mồ hôi, ra sức lắc đầu, đau đớn làm nét mặt cô thoạt nhìn làm người ta hơi sợ hãi.
31
Dịch: Khởi Linh
***
“Chú kiên trì thêm chút nữa được không?” Xuân Thảo hỏi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn.
Trải qua vài tiếng đồng hồ đỡ đẻ căng thẳng, cơ thể bác sĩ Trịnh đều đã mệt rã rời, lúc này đang ôm một đứa trẻ sơ sinh gào khóc oe oe trong ngực, sau lưng cõng sản phụ hơi thở mỏng manh, mặc dù trọng lượng nặng trịch thế nhưng lại như được tiếp thêm dũng cảm vô cùng vô tận cho ông, nói chắc nịch: “Có thể!”
Tư Nam khe khẽ nói: “Chú ý canh gác, lên lầu thôi.
32
Dịch: Khởi Linh
***
Tư Nam đột ngột bật người dậy.
Gần khu vực nhà máy, quả đạn pháo lao thẳng đến tạo thành hình chữ S gây ra các vụ nổ liên hoàn, toàn bộ đàn zombie đều bị quét sạch sành sanh, xe Jeep nhân cơ hội xông nhanh vào con đường xen lẫn màu đen đỏ của lửa đạn, đánh một vòng cung dừng ngay dưới lầu.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Xuân Thảo mù tịt và Quách Vĩ Tường ngu ngơ ăn luôn thanh sôcôla kia, giữa đường có cô nàng Ngô Hinh Nghiên không sợ béo phì cũng đến góp vui chia một miếng.
34
Dịch: Khởi Linh
***
“Cái thói kỳ thị giới tính của anh cần phải trị đội trưởng à, Omega có gì không tốt đâu, anh nhìn em ấy mới len lén dòm anh kìa….
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Cửa sắt cuốn chằng chịt dây điện cao thế được kéo sang hai bên, trong ánh mắt không thể tin được của đội cảnh vệ chống bạo động, chiếc xe hai màu trắng xanh đan xen chậm rãi chạy vào.
36
Dịch: Khởi Linh
***
“Quạnh ngắm trời thu, sông Tương về Bắc, quanh bãi Quật Châu…. . ”
“Nhìn núi non rực đỏ, rừng phong lá nhuộm, sông tuôn dòng biếc, thuyền trẩy như đua….
37
Dịch: Khởi Linh
***
“Có thấy hiệu thuốc không?”
“Không có──”
“Bên này cũng không──”
Bác tài xe bus du lịch bẻ tay lái, nghiêm túc nói: “Không có, các tiểu đồng chí ạ.
38
Dịch: Khởi Linh
***
Cảnh tượng thần binh giáng thế hùng vĩ cũng không miêu tả được hình ảnh gây sốc như lúc này, Quách Vĩ Tường trợn mắt há mồm, hóa đá bất động tại chỗ.
39
Dịch: Khởi Linh
***
“Không ai giúp được mày, không ai đến cứu mày, mọi người đều khinh bỉ không thèm làm bạn với mày. ”
“Mày là một con quái vật trời sinh.
40
Dịch: Khởi Linh
***
“Tư Nam!”
“Tư Tiểu Nam──!”
“Nhung ca đến đón em rồi nè, ra đây đi!”
Tiếng kêu gọi quanh quẩn trên con phố dài trong đêm tối giơ tay không nhìn được năm ngón, Chu Nhung buông cái loa kiếm được trong đống phế tích của cửa hàng, dùng tia hồng ngoại quét một vòng chung quanh, vật thể hình người quanh phạm vi một trăm mét đều tức tốc đánh hơi theo gió tụ tập lại, nhìn mà thấy đông nghìn nghịt, tất cả đều là bóng đen lắc lư.