21 Tuy rằng ngục giam là một vùng đất bị vây kín, nhưng bởi vì nơi này cũng thật rộng, không khí khi lưu động cũng có thể tạo ra thanh âm, nhưng cũng hoàn toàn không giống với bên ngoài, không khí lưu chuyển trong ngục giam lúc nào cũng mang theo một mùi sắt thép tanh nồng, khiến bản thân luôn cảm thấy không khỏe.
22 “Ngươi như thế nào tự nhiên lại chán ghét hắn như vậy?” Trở lại phòng giam, người còn chưa kịp ngồi xuống, Kiều liền nghi hoặc hỏi hắn, y biết lúc trước Y Phàm là thực rất có cảm tình với nam hài như ánh mặt trời này.
23 “Ngươi đừng tưởng rằng bản thân không biết thì có thể thoát, ngươi cũng đừng mong toàn vẹn mà ra khỏi đây. ” Nói xong Y Phàm liền cảm nhận được một trận đau nhói trên người, một roi hung ác quất lên người hắn, lần này và hai tháng trước hoàn toàn khác biệt, bởi vì lúc trước còn có thuốc làm giảm đau đớn, nhưng giờ đây hắn mới chân thực cảm nhận được tư vị của cây roi đó.
24 “Ngươi còn muốn sống sao?” Ngồi xổm người xuống, Jacques lấy tay nâng lên cằm Y Phàm, để mình nhìn thẳng vào ánh mắt kẻ đang không còn tiêu tự kia.
“Nếu ngươi muốn sống, ta có thể cứu ngươi.
25 Bên ngoài sắc trời thay đổi thế nào, trong ngục giam hoàn toàn nhìn không thấy, chỉ có mỗi ở cửa sổ bé tí ở tít trên cao để đoán định thời gian, mỗi ngày đến 8h tối đều bị đóng lại, hiện tại đã là một giờ sau khi đóng cửa, như vậy là 9h rồi, tất cả bởi vì đêm đến mà yên tĩnh lại.
26 Hắn không biết thế nào mà mình trở lại được phòng giam, lúc về thì Kiều đã có ở đó, lo lắng nhìn thân ảnh Y Phàm đi tới.
“Ngươi đi đâu?” Hơi hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thân thiết tràn đầy lo lắng này, tất cả đều lại thật sao, đó thật sự là sự quan tâm của y dành cho hắn? Y Phàm không chắc lắm, nhưng hắn biết, nam nhân này là một trong những hung thủ, điều này khiến hắn đau lòng đến nói không ra lời, chỉ có thể bất lực lắc đầu.
27 Lại trở lại nơi làm cả thân người không chỗ nào thoải mái, Y Phàm có chút run rẩy, cũng không phải bởi vì rét, mà là bởi vì trái tim đã trở nên băng giá.
28 Không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, chỗ da đầu bị lôi kéo vẫn nhói lên từng hồi tê dại, Y Phàm mày nhíu lại, rất nhanh đứng lên, nhìn chỗ nam nhân vừa đi mất, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, nếu như những điều y nói là thật hắn có khi sẽ thật vui mừng, nhưng ngược lại, hắn chỉ càng thêm khinh bỉ y, một người vì mục đích mà không chừa một thủ đoạn nào.
29 “Như thế nào? Chột dạ rồi?” Lầm cho rằng Y Phàm không dám nhìn mình là do hắn nói dối, nhưng y cũng không thể ngờ rằng Y Phàm kỳ thật như một kẻ tù tội đợi chờ thời khắc được giải thoát.
30 Âm u ẩm ướt, cả tầng hầm chỉ có thể dùng này từ để hình dung, nhưng kỳ lại lúc mình đi rõ ràng đèn trong này vẫn bật, nhưng hiện tại lại không thấy có một tia sáng nào.
31 “Cẩn thận!” Đứng đối diện với Jim, Kiều nhìn thấy liền đem Y Phàm cả người ôm vào, dùng người mình như là tấm chắn, nhận thay hắn một đao, có lẽ là do chân bị thương, mà khiến mình cũng không thể đứng vững, khiến dao kia cũng nhắm không chuẩn, không trúng vào vị trí trái tim, chỉ có điều máu vẫn không ngừng mà chảy.
32 Khi tỉnh lại, bốn phía đã không còn là căn phòng màu sắc ảm đạm kia, mà là một mảnh trắng tinh, từ trên giường ngồi dậy, Y Phàm nhìn bốn phía, rõ ràng nhận ra nơi này là bệnh viện.