41 KHỦNG HOẢNG Những dòng chữ nguệch ngoạc, không ngay ngắn này càng khiến nỗi kinh hãi trong tôi tăng thêm gấp bội. Biết Tiểu Nghiên vì bệnh máu trắng mà lìa xa tôi đã khiến trái tim tôi thấy đau đớn và dằn vặt lắm rồi.
42 RỐI BÓNG Con đường trải nhựa tại thôn Thanh Tuyền đã hoàn thành, tôi dựng xe ở đầu đường rồi nói với Nhu Phong : “Chúng ta đi bộ vào trong thôn đi, anh e là khói xe máy ô nhiễm sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của khung cảnh nơi đây, thế nên mỗi lần đến anh thường đi bộ vào !”.
43 CỎ TIÊN Sau khi ăn cơm xong, tôi đưa Nhu Phong về. Lúc đó trời vẫn chưa tối hẳn nên tôi từ chối ở lại chỗ Trường Hà. Lần này, tôi không hề do dự, trực tiếp đi xe máy qua thôn Viễn Vọng.
44 SỰ QUAN TÂM CỦA PHƯƠNG MINH Báo cáo đang đặt trên bàn là do Tiểu Diệp mang đến, tôi giở từng trang, môi từ từ nhếch lên thành một đường cong, liền nhấc điện thoại trên bàn gọi : “Tiểu Diệp”.
45 THÂM HỤT TÀI CHÍNH Ngày hôm sau đi làm, tôi uống trà mà Tiểu Diệp pha cho, ngồi trước bàn làm việc, lặng yên chờ đợi. Lát sau Lý Lãng Minh gõ cửa bước vào.
46 CHỨNG THỰC Vẫn là đi làm rồi lại tan ca, vẫn tiếp tục bàn bạc kế hoạch phát triển thôn ở Viễn Vọng. Ba ngày trước, tôi bảo Tiểu Diệp thông báo thời gian buổi họp cho tất cả mọi người, trong cuộc họp, tôi mở tập tài liệu ra.