1 Quá trưa, cả thành phố vẫn chìm trong màn sương mù dày đặc. Trong không khí dường như tràn ngập đủ loại cát bụi, tuy nhẹ tênh nhưng lại có cảm giác ngột ngạt.
2 Phương Mộc nhận lấy tờ hóa đơn từ quầy giao dịch trong ngân hàng, trên đó ghi rõ 800 tệ đã được chuyển vào số tài khoản này. Phương Mộc nhìn lướt qua rồi tiện tay xé nát, vứt vào thùng rác.
3 Sau khi ngủ một giấc ngon lành, hôm sau Phương Mộc đến Sở công an từ rất sớm. Thế mà còn có người còn đến sớm hơn cả anh. Vừa bước chân vào phòng làm việc, anh đã bị gọi lên phòng của Cục trưởng Biên Bình.
4 Dương Cẩm Trình mệt mỏi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc trong văn phòng, ông cảm thấy đau nhức ở phía sau gáy. Cú vươn vai cho dãn gân cốt đang tiến hành được một nửa bỗng dừng lại, ông khom lưng cúi xuống ngây người nhìn vào màn hình rồi cầm cốc nước đã nguội lạnh từ bao giờ uống một hơi.
5 Thầy Châu nheo mắt cười, giở mấy gói đồ Phương Mộc mang đến, “Ôi, sao mua nhiều thế!” Phương Mộc đỏ bừng mặt: “Em không biết mua đồ…” Anh nhìn thầy giáo Châu đang giở chiếc quần bò, “… Hy vọng Á Phàm thích.
6 Tôi và Thẩm Tương là bạn cùng học đại học. Lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy không để ấn tượng sâu sắc trong tôi. Bởi vì cô ấy là một người con gái trầm lặng, ít nói.
7 Tôi đang ở đâu? Người đàn ông bất lực ngẩng đầu lên, trước mặt là một màn đêm đen kịt. Đó đúng là đêm đen theo đúng nghĩa của nó, không hề có lấy bất cứ một đồ vật gì để có thể nhận ra hình bóng lờ mờ của nó.
8 Phương Mộc chăm chú nhìn cái chén trước mặt, những lá trà xanh lục thong thả duỗi ra, quay tròn trong nước, nhìn trông như vô cùng tự do tự tại, kỳ thực thì chúng không có chỗ dựa.
9 Tòa án nhân dân thành phố C, tại chiếu nghỉ bậc cầu thang tầng 2. Khương Đức Tiên nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc đang nghe vị thẩm phán đứng trước mặt nói cái gì đó.
10 Phương Mộc ngồi trước bàn, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn chăm chăm vào phía đối diện như người mất hồn. Đây là chiếc ghế xoay. Hai giờ trước, La Gia Hải đã nhảy ra từ chiếc ghế anh đang ngồi này, bức hiếp Khương Đức Tiên.
11 Tình hình diễn biến ngày càng tồi tệ: Mấy ngày sau, một thông báo nội bộ được gửi đến các đơn vị. Ngoài những thiệt hại đã thống kê còn bị mất một khẩu súng của người cảnh sát lái xe mô tô.
12 Dương Cẩm Trình ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bành to rộng, hai tay nâng cuốn “Tuyển tập các bài tham luận hội nghị quốc tế về tính biểu đạt trong tâm lý trị liệu và kịch tâm lý”.
13 Lúc sự việc xảy ra, tôi 19 tuổi, đang học phổ thông trung học. Cũng như bao đứa con gái cùng lứa tuổi khác, đó là cái tuổi tràn đầy mơ ước. Tôi thích tất cả những cái đẹp: hoa cỏ; mùa hè; váy đẹp; kem.
14 Phương Mộc ngả người trên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn vào chiếc bảng trên bức tường đối diện, trên đó dán đầy những bức ảnh to nhỏ, nhân vật chính vẫn là La Gia Hải.
15 Thằng bé vịn tay vào lan can, khuôn mặt bé nhỏ lọt giữa hai thanh sắt, nó giương mắt nhìn bọn trẻ đang nô đùa, đuổi nhau trong sân. Chúng đang gọi nhau, cười đùa vui vẻ.
16 Hôm nay bỗng nhiên lại có mưa tuyết, nhiệt độ thấp hẳn xuống. Phương Mộc đi qua con đường ẩm sì sì, chân rảo bước trên đám lá rơi đầy đường. Dây cảnh giới của cảnh sát đã chăng ngang trước cổng siêu thị Phú Sĩ Mã, người xem xúm đông đông nghịt.
17 “Có muốn vào chơi không?” Liêu Á Phàm nghiêng đầu, nháy mắt làm thân với thằng bé. Thằng bé gắng gượng lắc đầu, Liêu Á Phàm cười, đưa tay xoa đầu nó. Thằng bé thẳng người lên, như muốn tận hưởng sự mềm mại của bàn tay trên đỉnh đầu.
18 Vụ án giết người ở mê cung không tiến triển, vụ giết người ở siêu thị Phú Sĩ Mã cũng giậm chân tại chỗ, mặc dù hồ sơ của hai vụ án này đã xếp thành hai chồng dày, nhưng vẫn không cung cấp được một đầu mối có giá trị nào cho việc phá án.
19 Thời gian hội thảo chuyên đề tâm lý nhanh chóng được xác định. Chủ đề là nguy cơ can dự tâm lý ứng dụng trong thực tiễn công tác công an. Đơn vị đăng cai hội thảo là Sở Công an thành phố C.
20 “Tôi đã bảo, tôi sẽ gọi hai người đến giúp anh cơ mà. ” Hình Chí Lâm nhìn Phương Mộc mồ hôi đầy mặt, lại nhìn một đống chăn bông lớn. “Không cần đâu, sếp Hình ạ, anh giúp đỡ tôi nhiều rồi.