Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ngôn Hi Thành Ngọc Chương 46: Chương 42

Chương trước: Chương 45: Chương 41



Kiều Ngôn Hi dẫn theo Ngô Đình Đình đến gặp Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải, Ngô Đình Đình lại thêm một lần nữa cảm thấy bong bóng hạnh phúc nổi lên, lần này không ngờ là người đứng đầu toàn thành phố! Mặc dù cậu ấy chỉ gật đầu với mình một cái rồi không nhìn mình nữa, nhưng cái gật đầu này cũng có ý nghĩa rất trọng đại! Một người đứng đầu toàn thành phố, một người đứng thứ hai thành phố, hôm nay quả đúng là ngày may mắn của mình mà.

"Đã xếp đồ đạc xong chưa?" Khương Thành Ngọc vừa ăn cơm vừa hỏi Kiều Ngôn Hi. Cậu biết cô sẽ sắp xếp tốt đồ đạc của mình, chỉ là không nhịn được muốn quan tâm cô.

Kiều Ngôn Hi gật đầu, "Đã sớm xong rồi, còn cậu đã xong chưa, có cần tớ giúp một tay không?" Cô là con gái thì không vấn đề, cũng không biết Khương Thành Ngọc đã sắp xếp đồ đạc của mình ổn chưa.

"Không cần, cậu thu dọn xong là tốt rồi." Khương Thành Ngọc cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Không khí giữa hai người... Ngô Đình Đình vắt hết óc, bỗng một quầng sáng lóe lên: Đúng, chính là mập mờ! Tin tức mới nha, đứng đầu thành phố và đứng thứ hai thành phố! Quả nhiên, càng nhìn càng không bình thường!

Không thể không nói, EQ của Ngô Đình Đình cực kỳ cao, Doãn Manh Manh một năm nay cũng không nhìn ra chuyện gì mà cô ấy chỉ dùng hai phút đã có đáp án.

"Qua bên kia đi dạo một lúc?" Cơm nước xong, bọn họ đi lang thang trên sân trường. Khương Thành Ngọc nhân cơ hội ghé sát tai Kiều Ngôn Hi lặng lẽ nói. Cậu thật sự rất nhớ cô, đã một tháng rồi họ không gặp nhau, bây giờ đã được gặp thì lại không thể đơn độc bên nhau, đúng là muốn làm cậu buồn bực chết.

Kiều Ngôn Hi nhìn mọi người đi phía trước, do dự lắc đầu. Cô cũng muốn nói chuyện một mình với cậu, nhưng phải dùng cớ gì đây? Hơn nữa mới quen biết Ngô Đình Đình, sao cô có thể vứt cô ấy sang một bên được.

Khương Thành Ngọc mím môi, sải bước đến cạnh, nắm lấy tay cô đi theo hướng ngược lại. Khí lạnh từ trên mặt tỏa ra, cậu khó chịu, rất không thoải mái. Sao mà Kiều A Miêu cả ngày cứ nghĩ tới người khác vậy, người bạn trai chính quy cậu đây có vị trí trong lòng cô không. Phải để cô nhớ, trong lòng cô phải đặt cậu ở vị trí đầu tiên!

Gương mặt Kiều Ngôn Hi đỏ rần, cô lại không dám giãy mạnh, ngộ nhỡ người phía trước quay lại thì cô xong đời!

"Khương Thành Ngọc, cậu dừng lại... dừng lại trước đã, để tớ nói với bọn họ một tiếng." Kiều Ngôn Hi thấp giọng cầu xin, lúc này bọn họ đã cách xa nhóm Tiết Đồng Hải.

Khương Thành Ngọc nhắm mắt bịt tai, bây giờ trong bụng cậu đầy giấm chua. Kiều A Miêu không coi trọng cậu! Không muốn cậu! Không quan tâm cậu! Cậu phải hỏi cho rõ, còn lâu mới quan tâm xem bọn họ làm trò khỉ gì!

Không thể không nói, tuy mọi phương diện Khương Thành Ngọc đều rất ưu tú, cũng rất trưởng thành, nhưng chỉ cần gặp Kiều Ngôn Hi là sẽ trở nên ấu trĩ.

"A Ngọc... Cậu buông tớ ra trước được không?"

Khương Thành Ngọc run lên, A Ngọc, cô gọi cậu là A Ngọc, cô chưa từng gọi cậu thân thiết như vậy. Cậu quay đầu, nhìn cô chăm chú, đôi con ngươi đen nhánh càng thâm thúy hơn. Muốn ôm cô, rất muốn! Một câu của Kiều Ngôn Hi đã làm nổ tung hoàn toàn nỗi nhớ nhung của Khương Thành Ngọc.

Kiều Ngôn Hi bị cậu nhìn đỏ mặt tim đập dồn dập, rồi lại không thể không nhìn thẳng vào mắt cậu. "A Ngọc, bỏ ra trước được không? Bọn họ sắp đi xa rồi."

Giọng nói mềm mại mang theo sự van xin, Kiều Ngôn Hi như vậy làm cậu càng muốn ôm chặt cô vào lòng. Nhưng khi cô ngẩng lên, ánh mắt như nước long lanh tội nghiệp nhìn cậu, cậu chẳng còn tức giận nổi.

Lúc này, cậu muốn tặng cho cô thứ tốt nhất trên đời, cậu sẽ dùng nỗ lực lớn nhất của mình để cô hạnh phúc. Cậu luôn không có sức chống cự với cô. Thôi thôi, Khương Thành Ngọc bất đắc dĩ thở dài, xoa tóc Kiều Ngôn Hi, thả cô ra.

Kiều Ngôn Hi ngẩng lên cười với cậu, chạy lên trước thông báo với nhóm Tiết Đồng Hải, cậu nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Mình có tài đức gì mà có thể được cô gái tốt như thế yêu thích. Cậu thật sự thấy rất may mắn.

"Cậu có nhớ tớ không?" Ngồi ở hàng ghế trong rừng cây, Khương Thành Ngọc nắm hai vai Kiều Ngôn Hi, bá đạo hỏi.

Kiều Ngôn Hi khẽ cắn môi dưới, tên này, có cần hỏi lộ liễu vậy không, bảo cô làm sao không biết xấu hổ trả lời cho được.

"Có nhớ không? Hả?" Lại không trả lời! Khương Thành Ngọc càng chua xót, bản thân mình nhớ cô sắp phát điên, ban ngày, ban đêm, mỗi một giây, mỗi một phút đều nhớ. Mà cô lại không nhớ mình cũng không nhìn mình!

Cái tên Khương Thành Ngọc EQ thấp này, hoàn toàn không nhìn ra Kiều Ngôn Hi đang xấu hổ, lúc trước có thể theo đuổi Kiều Ngôn Hi đúng là trời cao đang giúp cậu!

Kiều Ngôn Hi thấy gương mặt cậu ngày càng gần, đành phải cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhớ, tớ..." Một câu còn chưa hết đã bị nụ hôn như gió táp mưa rào của Khương Thành Ngọc chặn lại trong bụng.

Khương Thành Ngọc dồn hết nỗi nhớ nhung của mình vào trong nụ hôn này, chỉ môi chạm môi là không đủ, lưỡi cậu tiến vào khoang miệng Kiều Ngôn Hi, giống như một kẻ xâm lược cường thế, không buông tha bất kỳ một góc khuất nào. Kiều Ngôn Hi đành phải hơi hé miệng thụ động thừa nhận nụ hôn của cậu.

Nhưng Khương Thành Ngọc vẫn thấy chưa đủ, lưỡi của cậu linh hoạt quấn lấy lưỡi Kiều Ngôn Hi, lần lượt mút vào, Kiều Ngôn Hi bị cậu hôn đến nỗi thở hồng hộc, ngay cả chân cũng mềm nhũn, cơ thể không vững, cuối cùng tựa vào ngực cậu, đè toàn bộ trọng lượng lên cậu.

Cho đến khi khóe miệng hai người gắn bó rơi xuống một sợi chỉ bạc, Khương Thành Ngọc mới buông Kiều Ngôn Hi ra, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo cô. Cậu nhìn chằm chằm môi và khóe miệng bị hôn đến hồng lên chưa kịp nuốt nước bọt vào của cô, lại cúi đầu, liếm lên khóe miệng cô, cho đến khi cậu cảm thấy hài lòng mới ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tràn ngập ý cười, "Ngọt." Nào đâu còn bộ dạng lạnh lùng lúc bình thường!

Khuôn mặt Kiều Ngôn Hi đã đỏ au nay còn đỏ hơn, đến hai cái tai cũng nhiễm sắc đỏ. Tên này ngày càng xấu xa! Cô lườm cậu, lại không biết rằng hình ảnh phong tình đó đã sớm bán đứng cô.

Trong ánh mắt thanh thuần thoáng mang theo vẻ quyến rũ khiến Khương Thành Ngọc thiếu chút nữa ngây người, rốt cuộc cậu đã biết, cô bé của cậu đang dần trưởng thành, cậu thật may mắn vì trong quá trình này có cậu bên cạnh cô.

Cậu vốn có rất nhiều lời muốn nói, lúc này lại không nói được gì, chỉ ôm chặt cô, không ngừng gọi tên cô: "Kiều A Miêu... A Miêu... Hi Hi... Hi Hi của tớ... của tớ, của tớ..."

Kiều Ngôn Hi tựa vào lồng ngực cậu, đang là mùa hè nhưng cô không có chút cảm giác oi bức, điều cô cảm nhận được chỉ có tấm lòng của người con trai này thôi. Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. "A Ngọc... A Ngọc." Cô cũng gọi tên cậu, không còn là cả họ tên nữa.

Hai người cứ ôm nhau thật chặt như vậy, giống như không ai có thể tách họ ra. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng đó thật ấm áp, duy mỹ, giống như một bức tranh sơn dầu mỹ lệ.

Sau khi Kiều Ngôn Hi tạm biệt Khương Thành Ngọc thì đến phòng Doãn Manh Manh, cô ấy hỏi cô tối nay có muốn ngủ cùng cô ấy không, cô ấy ngủ một mình trong

Loading...

Xem tiếp: Chương 47: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tình yêu thứ ba

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Ai Mới Là Con Trai

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 130




Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 64