21 Bởi vì trường kỳ bị tra tấn cùng ngược đãi thân thể của Tâm Nguyệt đã gần như bị tàn phá đến không còn chống đỡ nổi, hắn – một đứa trẻ chưa đầy mười sáu tuổi nay đã suy nhược đến độ tựa như lão nhân gia quá tuổi thất tuần, ngay cả một chút sức sống của thanh xuân tuổi trẻ cũng không vương mang, tất cả mọi người trong vương phủ đều cho rằng mệnh hắn định sẵn là chết yểu chắc chắn cũng chẳng còn sống được bao lâu.
22
Tàn nến cháy hết, ánh trăng thanh lãnh sáng trong như nước tả ý tiến vào hắt lên nền đất một vệt dài loang màu trắng tuyết sâu trong thiền điện.
Trên chiếc giường nhỏ bằng gỗ điêu khắc những hoa văn tinh xảo, thái tử dịu dàng ôm Tâm Nguyệt ngồi tựa một bên, Tâm Nguyệt êm ái dựa vào lòng thái tử, mặc nhiên để thái tử nhẹ nhàng đỡ lấy vai hắn, còn thái tử thì cúi đầu nhìn vào người yêu dấu đang nằm trong lòng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương say đắm.
23 Tiếng gà gáy vang lên, trời lờ mờ sáng, ánh rạng đông ẩn mình dưới rặng mây đỏ tía chậm rãi vén bức màn kiêu hãnh chiếu vào thiền điện, miễn cưỡng soi đến chiếc giường gỗ nằm tận sâu trong góc kẹt, nhanh chóng rơi xuống trên thân người đôi tình nhân đương ôm nhau tha thiết.
24 Vốn là minh dương cao chiếu, khí trời quang đãng, cảnh sắc tươi đẹp dào dạt ý xuân, nhưng lại không hiểu vì lí do gì xung quanh lại yên ắng không một tiếng động, tiết trời trong xanh nhưng đìu hiu một cách khó tả, không có gió cũng không có tiếng chim… tất cả đều chìm trong một sự tịch mịch đến lạ khiến người ta bất giác rùng mình.
25 Ngoài cửa thành Đông ở Minh Dương cung, đại đội nhân mã của phủ Bình Nam vương đang ở ngoài nhàm chán chờ đợi, chủ nhân vào cung đã quá hai canh giờ mà vẫn chưa giải quyết xong mọi việc để còn trở về, thị vệ trưởng buồn bực nhìn trời xem đất, thầm nghĩ: Mặt trời đã ngã về Tây, ánh chiều buông xuống cũng đã nhuộm đỏ thành một góc trời tím, cứ thế này e là hết hôm nay thể nào cũng chẳng đi được.
26 “Ngươi tới đây làm gì?!” Giang Ngâm ngạo nghễ đứng lặng trước gian nhà cỏ ẩn cư sau núi Phong Linh, địch ý rõ rệt với đoàn người của Bình Nam vương lạnh lùng cất giọng.
27 Ánh tà dương ngã hẳn về phía Tây, nắng chiều rơi xuống nhuộm đỏ tía phía xa đường chân trời rộng lớn, và không quên hắt lên trên mình vạn vật bằng một màu giả kim giát vàng lập lòe hư ảo.
28 “Công tử… Ngài thật sự không thể không đi sao……” Vừa nghe nói Giang Ngâm muốn rời nhà đi xa, huyết sắc trên gương mặt thanh tú của Tâm Nguyệt nhất thời biến mất hầu như chỉ còn đọng lại duy nhất một màu trắng nhạt thếch yếu ớt.
29 Con đường hầm thứ ba thật âm u và ngoằng nghèo, cả hai đều đi rất lâu cũng chưa đi được đến cuối đường. Bình Nam vương có chút không kiên trì nổi, cước bộ càng ngày càng nặng nề, cơ hồ sẽ lập tức quỵ ngã ngay bất cứ lúc nào.
30 Bình Nam vương chưa bao giờ nghĩ tới mình cư nhiên còn có thể tỉnh lại, chẳng những vậy còn bình an quay trở về dưới gian nhà tranh của sư huynh mình.
31
Thái tử cùng Tâm Nguyệt vừa mới rời khỏi Minh Dương cung, lập tức nhìn thấy Bình Nam vương đang đứng trước đình viện chờ đợi.
Lạc anh rơi rụng lất phất theo vạt áo trắng thuần của Bình Nam vương nhẹ nhàng tung bay, con người ấy cứ lặng yên đứng đó mà phát ra khí vũ hiên ngang, anh tuấn đĩnh đạc.