41 Sài lão thở dài một hơi, trong ánh mắt đa cảm cô đơn của Sài Lão ánh lên những hoài niệm hỗn độn mà không kém phần yêu thương, thắm thiết. -Kỹ Thần Sơn, thế lực cao nhất của đại lục, trước khi bốn mươi tuổi phải đạt đến tu vi kỹ tôn.
42 * Ý nói ở đây là hai người đẹp tranh đấu vì học viện của mình. Trong chương này thì chắc chắn là Nạp Lan Nhược Thủy của học viên Diệu Huy và Lãnh Thu Diễm của học viện giáo kỹ.
43 - Xem ra học viên của học viện Diệu Huy cũng không phải tất cả đều là đồ bỏ đi. - Lãnh Thu Diễm nhìn Nạp Lan Nhược Thủy ở trước mặt, hiển nhiên thực lực của đối phương đã đạt được sự cho phép của nàng.
44 Âm thanh mặc dù không quá lớn, nhưng cũng hấp dẫn được ánh mắt của những người trong học viễn giáo kỹ. Mọi người đều sôi nổi suy đoán xem người nào có thể lĩnh hội được thực lực của thiếu niên áo xanh, còn dám lên tiếng gọi người của đối phương là đồ con bò.
45 Đưa mắt nhìn thanh niên áo xanh, ánh mắt trở lên sắc bén lạ thường, Hàn Phong Tuyết nói rõ ràng từng câu từng chữ một:- Ngươi luôn miệng nói học viện Diệu Huy ta người không ra người, còn ngươi ta muốn xem xem ngươi có ra người hay không mà dám ngạo mạn như thế?Thiếu niên áo xanh bị ánh mắt của Hàn Phong Tuyết quét qua, không ngờ lại có loại cảm giác uy nghiêm đáng sợ như vậy, sắc mặt hắn trở nên u ám nói:-Vừa rồi cũng có người nói những lời giống như ngươi, bây giờ đã nằm một đống trên mặt đất rồi, kết cục của ngươi cũng không hơn được đâu.
46 Xuân qua đông đến, hoa nở rồi hoa tàn. Chớp mắt một cái đã đến cuối năm, ở tiệm đàn đế đô, tiếng đàn du dương êm ái lúc trầm lúc bổng từ trong truyền ra ngoài, hấp dẫn bao nhiêu du khách đến thưởng thức.
47 Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết bị đánh nằm trên mặt đất, thanh niên cuối cùng cũng thở phào như trút được gánh nặng, từ từ hạ xuống, hắn không ngờ được là Hàn Phong Tuyết lại khó đối phó như vậy, cả mấy lần đều bị cậu kéo xuống khỏi lưng diều hâu, cũng may là hắn thận trọng cẩn thận, bằng không ai chết trong tay ai vẫn còn chưa biết được.
48 Hàn Phong Tuyết đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Nhạc Linh một cái, sắc mặt vẫn lạnh te không một chút biến chuyển, chẳng ai biết được lúc này trong đầu cậu đang nghĩ gì.
49 Không khí khẩn trương tấp nập của Đế đô kéo dài suốt mười ngày, nhưng tung tích của kẻ giết người lại như đá chìm dưới biển, như chưa từng xuất hiện, ngay cả hộ vệ của Âu thiếu gia cũng không tìm thấy ai, giống như tan biến chưa từng xuất hiện vậy.
50 - Ông nội, cháu muốn đi vào trong thành một chuyến. - Chuyện của mẹ, Hàn Phong Tuyết sao có thể từ bỏ, mấy ngày này cậu tích cực, nhẫn nại đi tìm hiểu tung tích của mẹ và cùng với ông bà đón năm mới.
51 Ngày thứ hai, sự việc truyền đến tai người đứng đầu của tam đại thế gia. Ngoài việc mắng chửi thậm tệ đám con cháu vô dụng đã tham gia nghênh chiến ở trên võ đài ra, họ cũng dắt thêm một đàn hậu bối có thực lực tới võ đài để dạy dỗ cho tên tiểu tử hỗn xược kia, dám mở võ đài thách thức tam đại thế gia.
52 “Bành”, âm thanh lớn truyền ra, hai nắm đấm của Hàn Phong Tuyết và Hà Thế Viễn gặp nhau, các nguyên tố bắt đầu vùng lên tàn sát điên cuồng. “ Đạp, đạp,.
53 Hàn Phong Tuyết trở lại thôn, chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền ra một trận cười sang sảng, nếu không phải là Hàn Thiên Quân và Mộ Dung Hạo thì còn có thể là ai.
54 - Không ngờ đứng trước một cô gái ta lại thất lễ đến vậy - Hàn Phong Tuyết tự cười trong lòng, chỉnh đốn lại tinh thần rồi bắt đầu cùng cô nương kia trò chuyện.
55 Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía âm thanh phát ra. Thẳng tay ném một chiếc đàn vô cùng quý giá xuống đất như thế này, chẳng lẽ điên rồi sao.
56 Hàn Phong Tuyết và Viên Mộng Dao lần lượt bước ra ngoài. Bên ngoài tửu lâu lúc này là một đám người mặc áo giáp đứng vây quanh, trong tay cầm lăm lăm thanh kiếm dài màu trắng, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.
57 Ánh mắt sắc lạnh, u tối của Hàn Phong Tuyết nhìn thẳng vào Khang thiếu gia làm cho cậu ta thoàng chốc cảm thấy như mình đang bị rớt vào một hầm băng u tối lạnh lẽo vô hạn.
58 Đế đô trăng soi sáng mặt hồ, du khách vãng lai với các cặp tình nhân ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ màu sắc rực rỡ nhè nhẹ trôi trên mặt hồ lặng sóng, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ ven bờ.
59 - Không sai, ngươi quả thật rất bình tĩnh, số người có thể giữ nguyên sự bình tĩnh trước ánh mắt của ta không nhiều. - Trong giọng nói Âu Hạc mang theo ý tán dương, nhưng sát khí trong mắt lại để lộ ra mà không hề giấu giếm.
60 Một màn lửa đỏ hiện ra ở khắp nơi phong kín toàn bộ đường lui của bố y trung niên, cả người lại giống như đang bị lún sâu trong bùn lầy, ngọai trừ việc cứng người lại thì hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác có thể hóa giải.