61 - Ma thú cấp năm "Tật phong điêu"!Trung niên mặc bố y nhẹ giọng nói, động tác trên tay ngừng lại. Tật phong điêu được phong cái danh này là dựa trên tốc độ ghê người của nó, trong nháy mắt đã đến trước mặt bố y trung niên rồi đáp xuống ở giữa Hàn Phong Tuyết và trung niên mặc bố y.
62 Sau cơn phong ba tất cả lại trở về yên tĩnh như dáng vẻ bình thường hàng ngày của nó. Ở trong vườn trường của học viện Diệu Huy buổi sớm cây cối tĩnh mịch, cỏ hoa xanh tươi mơn mởn tràn đầy nhựa sống.
63 Ngày thứ hai, bốn người cùng đến tửu lâu Thiên Thai. Quản sự thấy Hàn Phong Tuyết đi vào liền quýnh lên:-Tuyết Phong thiếu gia tới rồi, để ta đi tìm tiểu thư!-Tiểu tử ngươi xem ra là khách quen, ngay cả quản sự cũng bị ngươi làm cho cuống quýt lên cả rồi.
64 Ba người đi vào bên trong ngôi nhà đơn sơ, một ánh mắt nhìn thẳng lên người Hàn Phong Tuyết, áp lực vô hình không giải thích được xuất hiện. Chủ nhân ánh mắt là một vị lão giả áo xám, khuôn mặt bình thường nhưng lại có khí chất bất phàm.
65 Quyết định rồi Hàn Phong Tuyết cũng không chần chừ gì nữa, hôm sau cậu lập tức tới nơi ở của viện trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa 1 cái. -Vào đi!Thanh âm lãnh đạm của viện trưởng vang lên.
66 - Ta nói là, hôm nay không giết được ngươi, ta sẽ giết người thân của ngươi, bằng hữu của ngươi, ta sẽ để ngươi ở đây hối hận và thống khổ suốt cả đời! - Hách Quần cười như điên, ác độc nói:- Nhưng, nếu bây giờ ngươi tự sát, ta có thể suy nghĩ mà bỏ qua cho chúng.
67 Phong ba qua đi, tất cả mọi thứ vừa yên ổn lại. Học viện Diệu Huy, vẫn là rừng cây quen thuộc kia. Hàn Phong Tuyết vung tay, nhìn động tác như chậm rãi nhưng là vô cùng huyền diệu, mỗi một chưởng đều mang theo một phiến lá cây, lá cây bị chưởng phong mang theo xoay tròn nhanh chóng, thành hình xoắn ốc chậm rãi bay cao lên, chưởng lực nhẹ xuất, lá cây hóa thành một mảnh tro tàn.
68 Hàn Phong Tuyết đi ra khỏi phòng đấu giá, tâm tình không tệ. -Ừm?Hàn Phong Tuyết cười một tiếng, thầm nghĩ:" Cá đã cắn câu rồi!". Đồng thời bước chân chậm lại.
69 Phủ bá tước Trương Hạo, một sân nhỏ trong đó, mấy tên hắc y nhân vội vàng cõng một bao vải nặng đi vào bên trong phòng. -Đắc thủ không?(Thành công, hành động được không?) - Thấy mấy người tiến vào, Trương Dã ở bên trong phòng vội tiến lên hỏi.
70 Vì không để cho Tàn Nguyệt để lại tổn thương tâm lý, mấy ngày này Hàn Phong Tuyết đều cùng nàng ra ngoài giải sầu. - Thiếu gia, tiểu Nguyệt thật sự không sao, huynh không cần phải ngày nào cũng đến đi cùng muội.
71 hững ngày sau đó Hàn Phong Tuyết như một kẻ điên cuồng tu luyện. Trong khu rừng quen thuộc, Hàn Phong Tuyết không ngừng luyện chưởng pháp, thương pháp cùng kỹ năng của hai hệ Thủy Hỏa.
72 Ngao đại ca, đệ đi trước, có một số chuyện đệ cần phải biết rõ ràng - Hàn Phong Tuyết nhìn Ngao Dương nói. - Uh, cẩn thận nhé. - Ngao Dương dặn dò, hắn biết Hàn Phong Tuyết trong lòng chắc là rất phức tạp, muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện cũng rất bình thường, thế nên cũng không giữ cậu lại.
73 Hàn Phong Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mờ mịt không biết phải làm sao. Trong lòng cảm thấy rất phức tạp, tức giận, không cam lòng thậm chí còn có chút cô đơn.
74 Lãnh Vô Nhai và Tề Vũ ở túc xá lo lắng chờ đợi một dêm, một đêm hôm qua bọn họ cũng ngủ không được thoải mái. Tuy là tin tưởng sự kiên cường của Hàn Phong Tuyết, nhưng đợi đến khi rạng sáng, Hàn Phong Tuyết vẫn chưa về, lòng tin của bọn họ bắt đầu dao động.
75 Trợn to hai mắt, thiếu niên vẫn không dám tin hết thảy trước mắt là thật. -Là vị tiền bối nào đang trêu đùa Nhạc mỗ!Biết rõ Bôn lôi sư không có khả năng vô duyên vô cớ ngã xuống, lý do duy nhất chính là có người âm thầm xuất thủ, một đôi mắt như gà chọi của thiếu niên nhìn khắp nơi xung quanh, lại trực tiếp bỏ qua Hàn Phong Tuyết chỉ cách Tàn Nguyệt chưa tới năm thước.
76 Tiểu đội Bão tuyết lạp ma tổng cộng có mười người, trong tiểu đội tuổi nhỏ nhất là thiếu nữ đội trưởng kia, gọi là Lục Tuyết. -Tuyết tỷ tỷ, tiểu đội mọi người thường xuyên đến săn ma thú sao? Sau khi săn ma thú, mọi người dùng để làm gì?-Tàn Nguyệt nhìn Lục Tuyết hỏi.
77 Người của tiểu đội Bạo tuyết đem một con tấn miêu giao cho Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt không chịu nhận. Có tôn thần tài Hàn Phong Tuyết ở đây nàng căn bản không cần cái này.
78 Lục Tuyết mang theo tâm tình áy náy và dứt khoát,đi tới bên cạnh Hàn Phong Tuyết:-Chờ một chút, chúng tôi sẽ cố hết sức cầm chân bọn chúng, các ngươi nhân cơ hội đó mà chạy nhanh đi!-Tại sao chúng tôi phải chạy? - Hai mắt Tàn Nguyệt đen như mực, đen nhánh sâu thẳm hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười sáu tuổi nên có.
79 -Thần tích(kỳ tích thần kì), trời ạ, ta đã nhìn thấy gì thế này?!Một vị đại hán bỏ hai tai đang che ra nhìn toàn bộ bầy sói ngã xuống mà khiếp sợ hô lên.
80 Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt đi vào trong Lạc Nhật Sơn Mạch, Tiểu Điêu cũng ở bên cạnh, hai mắt lòe lòe phát sáng đảo xung quanh dường như đang tìm kiếm gì đó.