1 “Thần đế, ngài mới trở về, lại định đi sao?” Thái Bạch Kim tinh cùng Thái Ất chân nhân lo lắng nhìn nàng. “Ừ. ” Ngọc Ân tư“Thần đế, ngài mới trở về, lại định đi sao?” Thái Bạch Kim tinh cùng Thái Ất chân nhân lo lắng nhìn nàng.
2 Sát khí nồng đậm. Tiếng binh khí chạm nhau vang lên không dứt, kèm theo đó là tiếng những phần của cơ thể người ngã xuống. Máu chảy thành sông. Từng đợt kiếm khí trào lên cùng phong nhận thét gào vây quanh đám người đang đánh nhau kịch liệt.
3 Trên đường quê sơn dã, ánh nắng chiều phủ nhè nhẹ lên từng nhành cây ngọn cỏ, mang đến cho cảnh vật một nết đìu hiu tiêu điều mà nguyên sơ, u nhã. Xa xa, một tửu điếm nho nhỏ với bóng lưng chăm chỉ của mấy người làm đang thu dọn đóng cửa, kết thúc một ngày buồn tẻ chán ngắt.
4 Tô Ngọc Ân bình thản ngồi trên ghế khách nhân chờ đợi Vương Chính đi mời Thủ lĩnh thực sự của đám sơn tặc có tên Lăng Sơn Đảng này. Từ bên ngoài vọng vào tiếng nói bực tức của ai đó.
5 Ngày hôm sau, không khí yên bình của sơn trại bị phá vỡ bởi thông tin quân lính triều đình dẹp nội loạn, lại do Bắc Thần Vương gia trực tiếp chỉ huy. Mọi người ai nấy đều nhanh chóng chuẩn bị tư thế đón địch.
6 Hai đội thuyền chiến nghênh đón nhau trên sông. Khác với sự oai hùng của quân đội triều đình, cả đoàn thuyền đúng chất “Black pear” hùng dũng kéo tới, thì đoàn thuyền nhỏ lẻ, nhẹ nhàng của sơn tặc nghe chừng khá dễ ăn hiếp.
7 Bắc Thần Dương ôm mĩ nhân trong tay, cùng đứng trong gió sớm đợi người. Nữ tử kia, khác hắn với lúc trên chiến trường, mềm mại tựa vào hắn như một con thỏ nhỏ, thực mê hoặc lòng người, cùng dung mạo xinh đẹp, mệnh danh đệ nhất mĩ nhân Thủy Băng quốc, nàng là của hắn, chỉ là của hắn! Cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng, hắn điên cuống mút lấy mật ngọt của nàng.
8 Bành trướng thế lực một cách triệt để trên toàn bộ vùng đất thuộc dãy Lăng Ngọc sơn, cùng với dòng sông Tranh hiền hòa, Ngọc Ân đã quyết định xây dựng Diễm Tiên cung và phát triển nó một cách toàn diện nhất, trên mọi lĩnh vực từ quân sự đến kinh tế, chính trị, xã hội.
9 Theo phương thức quái dị của Ngọc Ân, nhóm bốn người bọn họ theo đường rừng đã đi được một quãng khá xa về phía nam, thẳng hướng Hỏa quốc. Sau năm ngày đường dài, lại chẳng gặp bất cứ cái gì, Mạc Ly bắt đầu nghi ngờ tính đúng sai của đường đi.
10 Phi thân nhanh như chớp tiếp cận Xà trận, Ngọc Ân bay lên cao quan sát chung quanh, có thể khẳng định chắc chắn, trận này là do “hắn” bày bố. Nàng ở cạnh “hắn” lâu như thế, chẳng có lẽ không thông hiểu thói quen của “hắn” sao? Nghĩ đến “hắn”, tim nàng nhói lên đau đớn cùng khó chịu.
11 Bước vào một hang động lớn với đầy đủ các thứ đồ dùng sơ yếu nhất, Ngọc Ân có thể đoán ra được, nơi này thực sự là nơi ở của Phong ca. Giường chiếu chăn gối, tất cả đều còn nguyên vẹn thậm chí là sau cả một thời gian thực dài.
12 Chờ đợi vẫn là chờ đợi. Mặt trời lăn về phía Tây. Từng đàn chim nháo nhác gọi bầy tìm chốn ngủ. Cả một vùng rừng thiêng nước độc chuẩn bị chìm vào đêm sương.
13 Lại nói lão giả kia mở lớn mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi. Hắn ở đó từ bao giờ? Bóng đen kia là công phu quỷ dị gì? Thật khó hiểu. Ngay cả võ công của sư tổ cũng không khó hiểu bằng a! Thiếu niên im lặng ăn táo một lúc, lại nói một câu, đủ tức chết lão.
14 Trăng thanh gió mát. Tại một sơn ấp nho nhỏ, trong một viên đình cạnh hồ, Ngọc Ân ngồi thong thả uống trà, bên cạnh, Thất Dạ đã hiện thân từ lúc nào, yên lặng đứng hầu.
15 Rốt cuộc cũng đến nơi. Hỏa quốc, đất nước của lửa, xinh đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời, đầy sức sống và tràn ngập linh khí. Tiêu Dương thành, một thành lớn nằm phía Tây của kinh thành chính với sự phát triển phồn hoa đã thu hút không ít những nhân sĩ kì tài tới đây sinh sống.
16 Hồ thanh viện, quả là một nơi đáng để đến! Mọi thứ, từ những chậu cây cảnh nở hoa tuyệt đẹp, đến những hồ phun nước với những tia nước phóng lên đan xen nhau trên không trung.
17 “Cung chủ thật anh tuấn!” Một kiều nữ nhỏ giọng thầm thì. Nàng ta là Dung Ân, thuộc thập đại mĩ nhân Nguyệt lâu, cùng Dung Hoa được Mộ trưởng sự phái tới phục vụ cho vị Cung chủ thần bí kia.
18 Ngọc Ân vừa thấy Mạc Ly, lao nhanh như tên bắn đến. Bàn tay ngọc ngà trắng nõn áp lên trán nhóc, miệng thở hồng hộc, nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Mạc Ly, con không sao chứ? Con có thấy khó chịu ở đâu không?” Mạc Ly ngước mắt nhìn sư phụ mình, xiên kẹo hồ lô rơi tõm xuống.
19 Mưa như trút. Mưa trắng xóa cả một vùng trời đen kịt. Sấm. Chớp. Giống như thể vị thủy thần đang nổi trận lôi đình vậy. Trong một hang động lớn, một nam nhân bận một thân hắc y, đầu tóc ướt nước, đang lúi húi nhóm lửa hơ quần áo.
20 Lãnh Tử Hạo ve vuốt nhè nhẹ trên da thịt trắng muốt kia. Hắn thực không thể kìm nén dục hỏa đang cuồn cuộn đòi phóng thích nữa. Ngồi xuống tảng đá phẳng, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi mềm.