21 Khi Ngọc Ân tỉnh giậy thì trời đã tối. Nàng ngạc nhiên thấy mình đang nằm trên giường nhung êm ái, trong một căn phòng lớn đầy xa hoa. Ngọc Ân khẽ nhúc nhích một chút.
22 Ngay sau đó, nữ hầu có tên Cam Thảo kia liền hạ lệnh bắt một trong tứ đại Thần đế của Thần giới đi gánh nước. Sự thật thì, trong những năm lưu lạc khắp Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, lăn lội biết bao Phàm Thế, có việc gì chưa làm qua? Ngọc Ân nghe xong phải đi gánh nước, cũng chỉ nhún vai, thản nhiên bước ra ngoài.
23 Lãnh Thiên Hi vô cùng tức giận. Thực sự tức giận. Việc Hạo ca ca đem về một nữ nhân ngoại tộc không chỉ lan rộng ra toàn Lãnh gia trang mà còn đến cả tai của Lãnh gia chủ.
24 Khi Ngọc Ân quay lại đình viện thì đã có người chờ sẵn nàng ở đó. Đó là một nam nhân khác, mái tóc xám bạc dài tới thắt lưng, vận một bộ trang phục màu xám, ngồi bên của sổ vẻ vô cùng thóng dong tự tại.
25 Kẹt…Cửa phòng bật mở, Dực Long trong hình thái một chú cáo trắng, ánh mắt ánh lên sự mệt mỏi cong đuôi ra ngoài hít thở không khí. Quỷ đạo kia thật kinh khủng, không những khiến chủ nhân nội thương, lại ảnh hưởng không ít về tinh thần.
26 Dực Long khá thỏa mãn khi bước ra khỏi từ đường. Hắn phải kéo chủ nhân tới đây một chuyến mới được. Nó tung tăng lướt về phía viện nơi chủ nhân nằm nghỉ, lại thấy trong phòng trống không.
27 Ngọc Ân nhìn Lãnh Tử Hạo có chút khó chịu đi trước, câu môi khẽ cười nhẹ, bàn tay bất giác khẽ xiết chặt hơn một chút. Lãnh Tử Hạo xoay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
28 Đón tiếp bọn họ, không phải là sương mù, mà là một rừng cây xanh rì. À, không phải một rừng cây, mà là một đảo cây. Kinh ngạc hơn, nơi này, toàn bộ đều lơ lửng trên không trung, bên dưới là vực sâu vạn dặm.
29 Lãnh Tử Hạo cảm thấy mình đã đi lâu lắm, giò vù vù bên tai khiến hắn không xác định được đây là đâu. Ôm Ngọc Ân trong lòng, hắn có chút thụ sủng nhược kinh.