21 Ngũ phương chi sừng (tam) Trên cơ bản, lão Sa xác định mình đã bị buộc chặt vào Tiểu Man, nếu nàng gặp phải việc gì, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ đầu tiên, ai bảo hắn là “nghĩa phụ” của người ta – nghĩa phụ ba nghìn lượng bạc, đã phá sản lại thêm một thân phiền toái.
22 Liên Y (nhất) Hòa Lâm là một nơi hỗn tạp đủ loại người, người Liêu, người Tống, Hồi Hột, Tây Hạ, thậm chí cả người Mông Cổ, người Nữ Chân cũng đều sống ở đây.
23 Liên Y (nhị) Rốt cuộc Thuật Luật không nhịn được mà cười phá lên, nữ hài tử kia thấy hắn cười như vậy thì thấy nghi ngờ, đưa tay ra sờ, mới phát hiện đó là một cây cột, mặt nàng càng đỏ hơn, vội vàng chạy về, cúi đầu hỏi một thị vệ đang quỳ trên mặt đất: “Ngài… có muốn hộ vệ không?” Hai mắt thị vệ kia nhất thời mở trừng trừng như cái chuông đồng.
24 Liên Y ( tam ) Thuật Luật nửa ngày không nói chuyện, có thị vệ định đi qua nhận dạ minh châu nhưng Tiểu Man lại cất đi, nhướng mi nói: “Từ từ, trả tiền lẻ trước.
25 Bạch Dương trang (nhất) Thiên Quyền đưa lễ mừng cho gia đinh, đợi một hồi, nghe thấy bên trong có tiếng người nói: “Khách quý đến! Sao không báo trước cho lão hủ một tiếng! Không nghênh đón kịp, thất lễ thất lễ.
26 Bạch Dương trang (nhị) Tất cả mọi người chấn động, Diêu Quang vội la lên: “Trường lão tiên sinh! Lời này là có ý gì!” Trường lão tiên sinh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, mê hoặc thủ tâm chỉ là những tranh cãi trong hoàng tộc, không liên quan gì đến người khác; thứ hai, thuật chiêm tinh của Thương Nhai thành là một hệ thống riêng biệt, không giống với thuật chiêm tinh bình thường, càng không có cái gì gọi la mê hoặc thủ tâm; thứ ba, bốn năm trước lão hủ đã từng tới Thương Nhai thành, từng gặp tiểu chủ một lần, nàng tuy tuổi nhỏ nhưng rất duyên dáng yêu kiều, ngôn từ chau chuốt, khuôn mặt khác hẳn vị này.
27 Bạch Dương trang (tam) “Là ngươi!” Trạch Tú cũng thập phần kinh ngạc, lại quay đầu nhìn Liên Y, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt non nớt của nàng, lại giật mình.
28 Tiểu chủ thiệt giả (nhất) “Là tân nương tử!” Có gia đinh kinh hoảng kêu lên. Giữa đêm lạnh giá, một nữ tử đầu đội mũ phượng, vai choàng khăn cô linh linh xuất hiện trong rừng cây, quả thực khiến người kinh dị.
29 Tiểu chủ thiệt giả (nhị) Liên Y lau nước mắt, từ khi ra đời tới giờ, nàng chưa từng cảm động như vậy, nhưng cũng không nói gì nữa. Tiểu Man cười nói: “Ngốc, chảy cả nước mũi ra rồi, mau lau đi.
30 Tiểu chủ thiệt giả (tam) “Lão Sa!” lúc này Thiên Ki và Diêu Quang mới tới, nhìn thấy lão Sa, hai người đều mắt sáng rực giống như nhìn thấy bao tiền. Lão Sa rất cung kính hành lễ: “Bái kiến Thiên Ki công tử, Diêu Quang cô nương!” Thiên Ki chạy tới gần, cầm tay hắn mà lắc, liên thanh hỏi: “Mang tiền không? Gần đây chúng ta đều rỗng túi.
31 Nếu như ngươi là ti tiện (nhất) Liên Y tâm trạng nặng nề ngồi trước cửa phòng, dùng sức cắn ngón tay. Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Tiểu Man toàn thân sạch sẽ, cười tươi đi ra.
32 Nếu như ngươi là ti tiện (nhị) “Là ông chủ sao?” Liên Y híp mắt nhìn nửa ngày mới hỏi. Tiểu Man không nói chuyện, nghe trong điếm có người gọi hắn: “Quách tiên sinh!”.
33 Nếu như ngươi là ti tiện (tam) Thuật Luật run giọng nói: “Ta… ta chỉ muốn…” Lời nói tới đây lại không cách nào nói tiếp, chỉ biết thở, sau một lúc lâu mới đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cái túi gấm, bỏ hết các thứ bên trong ra, tìm kiếm một lượt, lại mò mẫm trong người một vòng, lấy ra một viên đông châu, so với ba viên đông châu trên châu tiêu trước kia hắn cho Liên Y còn to hơn nhiều.
34 Phân tán (nhất) Gia Luật Tương Hoa tuổi tuy không lớn, lại thập phần lão thành, ôm quyền ra vẻ cụ non mà nói: “Vương gia, hiện giờ Thượng Kinh rất loạn, chúng ta nên mau chóng rời đi mới tốt.
35 Phân tán (nhị) Tiểu Man thấy mình được gặp lại mẫu thân. Nàng ngồi ở mép giường, bưng mặt khóc rống lên, dưới giường có một tiểu nha đầu chừng sáu, bảy tuổi đang ngồi, chán ngán nghịch đất.
36 Phân tán (tam ) Tiểu Man vừa nhìn qua đã muốn bỏ đi, có đánh chết nàng cũng không thể xem hiểu loại bản đồ nhằng nhịt này. Trạch Tú trải bản đồ xuống đất, tinh tế đánh giá một lượt, mới nói: “Thì ra là thế, tuy rằng loạn nhưng trong loạn có trật tự.
37 Thẳng tiến Thái Bạch sơn (nhất) “Đốt, cháy! Vừa rồi…” Liên Y lắp bắp giải thích cho hắn tình huống nguy cấp vừa rồi. Gia Luật Cảnh dở khóc dở cười sờ sờ tóc, vừa sờ liền kéo xuống cả một nắm tóc bị đốt, mặt hắn nhăn lại: “Khó coi chết đi được!” Hắn cúi thấp đầu, xoa xoa, hỏi: “Có phải đã thành hói đầu rồi không?” Liên Y vội vã lắc đầu, “Không… Không phải! Tóc còn rất nhiều! Còn nhiều hơn lông trên lưng dê nữa!” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Hơn người bị hói rất nhiều!” Gia Luật Cảnh bất lực nhìn nàng, cách nói này sẽ chỉ làm người ta lo lắng thêm mà thôi.
38 Thẳng tiến Thái Bạch sơn (nhị) Sự thật chứng minh, sinh mệnh của sắc quỷ lưu manh mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Cứ nhìn Gia Luật Cảnh thì biết, mặt mày trắng bệch, miệng sùi bọt mép, chân tay co rút, thế mà hắn vẫn kiên cường chống chọi được đến tận giờ.
39 Thẳng tiến Thái Bạch sơn (tam) Sáng sớm hôm sau mọi người bắt đầu cải trang thành dân thường Khiết Đan, như vậy lúc đi qua quan khẩu cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.
40 Đoàn Phiến Tử (nhất) Tiểu Man nhìn thấy dung mạo của hắn thì có chút ngây ra. Người này nhìn rất quen, giống như đã gặp qua ở đâu đó rồi, hắn hiển nhiên cũng có cảm giác như vậy, nhìn nhìn Tiểu Man, lại nhìn Liên Y, sau lúc ban đầu tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, hắn lập tức tươi cười: “Đường đột, bỉ nhân là Lý Liên Ngư, tự là Thập Tam.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 44