121
Có lẽ là camera rớt trên mặt đất dẫn tới hoảng sợ, có lẽ là Cố Phi lần đầu tiên quát to tên đầy đủ của cô bé, có lẽ hai cái đều có.
Cố Miểu ngã từ trên ván trượt xuống, mông đặt xuống đất một cái, sợ hãi trừng to mắt.
122
Edit: Crime
Lý Viêm không biết dùng đồ gì cạy mở cửa, lúc tiến vào cầm trong tay hai chén nước, dùng cùi chỏ bật đèn trong phòng lên.
Đột nhiên cả phòng tràn ngập ánh sáng khiến Cố Phi một trận ngạt thở, từ con mắt mở theo phản xạ cấp tốc đau nhức khắp đầu, cổ, cùng bả vai cũng đau nhức theo.
123
Edit: Bongbong_nbo
""Cậu có phải rảnh rỗi quá hay không?"" – Cố Phi ngậm điếu thuốc ngồi xổm ở lề đường, nhìn xe tới xe đi trước mắt – ""Cậu lúc trước không phải luôn ra ngoài hẹn hò sao? Cậu đi hẹn hò đi, nhìn chòng chọc vào tôi mỗi ngày làm gì?""
""Cậu tưởng là hôm nay tôi muốn nhìn chòng chọc vào cậu sao?"" – Lý Viêm dựa vào trên cây bên cạnh – ""Mỗi một ngày sống dở chết dở, nhìn chòng chọc vào cậu cũng tổn thọ.
124
Edit: Crime
Tưởng Thừa mạnh mẽ làm chính mình tin tưởng rằng, con người thực sự là cần thổ lộ hết.
Dù rất nhiều lúc sẽ cảm thấy tôi không muốn nói chuyện, không muốn di chuyển, tôi chỉ muốn đau buồn, nghẹt thở, sợ hãi như vậy, cho dù là một chút động tĩnh rất nhỏ, đều sẽ đem bùn sa dưới mặt nước tĩnh lặng một lần nữa quấy lên.
125
Edit: Bongbong_nbo
Mặc dù cách Tết còn có một khoảng thời gian, nhưng vì mọi người trong trường đều đi gần hết rồi, loại cảm giác hoang mang trống vắng khi Tết đến đã có thể cảm thụ được.
126
Edit: Crime
Đi bộ quanh khu vực ký túc xá cũ hai vòng, hai người bọn cậu đều không nói chuyện.
Tưởng Thừa không biết trong lòng Cố Phi suy nghĩ gì, hay là cảm giác như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy có vô số lời muốn nói, nhưng lúc sắp mở miệng lại như thế nào cũng nói không nên lời, thậm chí một câu đến bên miệng đều không có.
127
Edit: Bongbong_nbo
Hệ thống sưởi ấm trong quán cà phê rất tốt, uống cà phê, nhìn theo Cố Miểu vẫn đang liên tục vuốt ve Cừu múp, thỉnh thoảng còn sẽ mỉm cười, nghe tiếng nhạc như có như không, và có thể nghe thấy tiếng của Hứa Hành Chi cùng Cố Phi, nhưng mà căn bản nghe không rõ.
128
Edit: Crime
“Chị có thể giúp em nói với bên kia một chút là thời gian đều sẽ sửa đến buổi chiều buổi tối” – Đinh Trúc Tâm nói ở trong điện thoại – “Bất quá chiều nay em lại đây trước tìm bọn họ nói một chút với ba đơn vị nhiếp ảnh chịu trách nhiệm khác nhau.
129
Edit: Bongbong_nbo
Khi Tưởng Thừa trở lại trong phòng, Phan Trí đang đứng ở phía trước tủ lạnh.
""Tìm đồ ăn?"" – Tưởng Thừa đi qua hỏi một câu.
130 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Crime
“Tôi vẫn luôn cảm thấy, thời điểm ăn mừng năm mới, qua mười tuổi thì không còn gì thú vị để trải nghiệm nữa.
131
Edit: Bongbong_nbo
Đây là lần thứ ba, ngồi tàu hỏa rời đi.
Mỗi một lần, người bên cạnh đều không giống nhau, tâm trạng cũng không giống, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ thì cảm nhận cũng hoàn toàn không giống.
132
Edit: Crime
Vào buổi sáng lúc Cố Phi tỉnh lại, là do tiếng mấy ông lão đang tập thể dục sớm ở dưới lầu đánh thức.
Mỗi lần ở bên phòng trọ này ngủ, cậu sẽ đều ngủ rất ngon, vào buổi sáng nếu không có động tĩnh gì, cậu sẽ tỉnh giấc muộn hơn so với ngày thường.
133
Edit: Bongbong_nbo
""Cố Miểu. . . "" – Hứa Hành Chi kiềm chế giọng thấp lại – ""Bản thân không sợ nước, cô bé chẳng có nhìn thấy hiện trường xảy ra tai nạn của cha, không phải sao?""
""Ừm.
134 Bây giờ có không ít học sinh từ con đường này tới siêu thị. Mặc dù bầu không khí ở Đại học R rất thoải mái, kiểu cặp đôi nào mọi người cũng thấy, không hề ngạc nhiên, nhưng mà một nam một nữ đứng giữa đường ôm nhau cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người chứ đừng nói là hai nam sinh thế này.
135 Tiệm thịt nướng này ở giữa trường học và chỗ gia sư, Tưởng Thừa mỗi lần đi qua đều sẽ ngó vào trong đó, trải qua quan sát một học kỳ, cậu cảm thấy thịt nướng của tiệm này đầy đủ chủng loại, thịt cũng tươi ngon, ngoại trừ giá cả quá đắt, không có khuyết điểm khác.
136 Tưởng Thừa cảm thấy đi ra ngoài không mang theo hành lý rất tốt, bởi vì không có đồ để thu dọn, cũng sẽ không trong quá trình này cảm nhận trước bầu không khí khác biệt.
137
Sự thức tỉnh của Cố Bá Thiên.
Cố Phi ở vòng bạn bè đăng một loạt trái tim hồng nhỏ, quên phân nhóm, trong ba phút đồng hồ, trả lời có lẽ vượt quá một trăm tin, Tưởng Thừa tham gia hoạt động xếp hàng trả lời – ""Cho tôi phải không, nhận rồi"".
138
Cố Phi đưa tay vặn vòi, nước phun lên mặt Tưởng Thừa.
Lúc đầu đột ngột dính lạnh, Tưởng Thừa bị giật mình một cái, chưa kịp tránh đi thì đã bị một dòng nước nóng phun lên đầy mặt.
139 Tưởng Thừa rất khâm phục đám người này, xe lái ra ngoài hơn hai tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng thời gian dài như vậy, thật sự là không ngừng nói chuyện, hát thì không cách nào hát mãi được, làm cho tài xế đại ca cũng kéo theo hát mấy cái thông họng, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn và tán dóc.
140
Tôi yêu cậu.
Ba chữ này trong đầu Tưởng Thừa hiện ra vô số lần, mang theo khát vọng và khiếp đảm, xuất hiện rồi lại chạy mất.
Từ nhỏ đến lớn, cậu nói “Tôi yêu cậu” đoán chừng ngay cả số lượng đại khái cũng không cách nào thống kê, thậm chí còn nói với Phan Trí phiên bản mạnh mẽ, tôi con mẹ nó thật yêu cậu.