81
"Tưởng Thừa" – Ny Ny vỗ tay một cái – "Tới cậu rồi, tranh thủ thời gian!"
Tưởng Thừa đặt nước xuống đất, đứng lên, Cố Phi đã không còn nhìn chằm chằm vào bên này nữa, đang cúi đầu nhìn hình ảnh chụp xong trong camera, sườn mặt không nhìn rõ biểu tình, thần sắc giống với lúc bình thường hí hoáy camera.
82 Nếu như không phải do Tưởng Thừa đã nổi giận, chuyện này Cố Phi có lẽ mãi mãi cũng sẽ không nói ra, giấu ở trong lòng là được, đôi khi nghĩ lại sẽ cảm thấy thật chán ghét, càng đừng nói đến là nói ra ngoài như vậy, nhưng vẫn là nói ra cho Tưởng Thừa nghe.
83 Sáng sớm, lúc tỉnh lại trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoài phòng trái lại rất náo nhiệt, nhóm học sinh tiểu học được nghỉ hè cùng nhau la hét giống như điên, thỉnh thoảng xen kẽ tiếng chửi mắng của ông già bà già.
84
Cố Phi nhìn Tưởng Thừa, sau khi Tưởng Thừa nhìn cậu nói "Là cậu" xong, thì không hề dời đi tầm mắt.
Có lúc cậu cảm thấy Tưởng Thừa ngoại trừ có được phẩm chất đặc biệt và kỹ năng của học bá ra, còn có được logic thần kỳ mà những học bá khác không có, có thể lật ngược lại toàn bộ vấn đề, nghĩ kỹ lại dường như còn có thể khiến bạn đồng ý, cảm thấy rằng cậu ta dường như không có gì là không đúng.
85
Thực ra Tưởng Thừa ngày hôm nay có chút không dễ chịu lắm, cho nên sau khi từ văn phòng Lão Từ đi ra vẫn chưa nói với Cố Phi là bởi vì chuyện gì.
Cố Phi đã nói bản thân không biết chơi ghi-ta, ngày hôm nay, lúc đột nhiên nghe được Lão Từ nói "Cố Phi biết chơi ghi-ta, các em hợp tác một tiết mục, thấy thế nào", cậu liền có loại kích động đi qua đem Lão Từ đánh một trận.
86
"Ra giường phải giặt rồi. " – Tưởng Thừa nằm sấp trên gối, nhắm mắt nói.
"Ừm. " – Cố Phi đáp.
"Mấy giờ rồi?" – Tưởng Thừa nhắm mắt hỏi.
87 Hội thể thao trường học lần này, trong các lớp 12, ngoại trừ lớp 12/8 ra thì hầu như đều có người tham gia, song có điều lớp 12/8 không có người tham gia chẳng phải vì mọi người phải nỗ lực ôn tập chuẩn bị chiến đấu thi đại học, vừa hay là vì lớp 12/8 căn bản không có hạng mục gì có thể đoạt được tiếp.
88 Hai chùm ánh đèn sân khấu di chuyển theo trên người của Tưởng Thừa và Vương Húc, sáng tới không nhìn thấy rõ những thứ ở bên cạnh, Tưởng Thừa thậm chí cảm giác được nhiệt độ của ánh đèn đốt đến người nóng lên.
89
Đây là lần đầu tiên, Tưởng Thừa nhìn thấy Cố Phi khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của cậu ấy, cảm giác được thân thể cậu ấy khẽ run rẩy, lồng ngực ấm nóng, là nước mắt của Cố Phi.
90
“Thừa ca, vỗ tay đi. ” – Cố Phi trong máy quay đứng trước “micro” gỗ nói một câu.
Tưởng Thừa lúc này mới hoàn hồn lại, một tay giữ điện thoại, một tay ở trên đùi vỗ bộp bộp mấy cái, sau đó lại lấy tay đặt lên miệng huýt sáo một tiếng thật vang.
91 Đem tiền để ở chỗ Cố Phi bảo quản, sau này lúc Cố Phi cần tiền, nói tiền của tôi đó cậu dùng trước đi, so với nói chỗ tôi có tiền cầm đi đi, có lẽ càng thuận lý thành chương hơn, Cố Phi cũng càng dễ dàng tiếp nhận một chút.
92 Hôm nay là một ngày âm u, mặt trời lúc này vốn nên có chút nhú đầu lên cũng không thấy xuất hiện, trên đường vài cái bóng đèn không tốt mấy vẫn còn đang sáng.
93 Cả buổi sáng Tưởng Thừa đều buồn ngủ, trong tai nghe thấy tiếng thầy cô giảng bài, trình độ giảng bài của thầy cô Tứ Trung đều ở cấp bậc lão hòa thượng đọc kinh, ngoại trừ lão Lỗ sẽ luân phiên mắng người nâng cao tinh thần, lão sư khác bao gồm lão Từ, đều không có trầm bổng du dương mà một lèo tiến về phía trước, tiến hành xong đã ngủ rồi.
94 Tưởng Thừa không muốn nhận cuộc gọi này, kể từ khi cậu tới đây, không, có lẽ nên nói sau khi biết mình là con nuôi, cậu luôn cảm thấy rất khó khăn đối mặt với Thẩm Nhất Thanh, cũng không muốn gặp lại Thẩm Nhất Thanh.
95
Sau khi qua một đêm này, Tưởng Thừa liền cảm thấy tâm mình bỗng nhiên tĩnh như nước.
Tình hình của Lý Huy, cậu chưa từng hỏi thăm qua, nhưng một chỗ như xưởng thép, truyền bá bất luận việc gì đều là hiệu suất cao bốn phương tám hướng.
96
“Một đóa hoa đẹp đón xuân, mọi người đều yêu nó…” – Cố Phi đẩy xe mua hàng, hát theo nhạc trong siêu thị – “Một đóa hoa đẹp đón xuân, khắp nơi tỏa sáng, một đóa hoa đẹp đón xuân, hoa nở khắp mọi nhà…”
“Mọi người có lẽ còn nhớ người đang hát, ngôi sao lần trước tỏa sáng ở hoạt động não tàn xưởng thép” – Tưởng Thừa đi phía sau cậu, trong tay cầm điện thoại ghi hình – “Hôm nay chúng ta xem thử hành trình đi chợ của cậu ta… Nói thật thì ngôi sao tỏa sáng hát tiếng Quảng Đông, người ngoài nghề như chúng ta nghe qua cũng khá được đấy, có thể phân tài cao thấp với Phan Trí…”
“Cắm hoa đón xuân hương thơm truyền khắp mọi nhà, cắm hoa đón xuân mọi người hạnh phúc bên nhau…” – Cố Phi vừa hát vừa quay đầu lại thoáng nhìn qua cậu, nhạc nền lúc này thay đổi, cậu ta lập tức không hề do dự ngâng vang giọng hát – “Thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, thần tài tới gõ cửa nhà tôi, búp bê thắp đèn…”
“Đệt!” – Tưởng Thừa cười lên – “Đừng nói với tôi mấy bài này cậu đều biết hát nhá.
97
Hai người ngửa đầu ""A"" hồi lâu, la to đến rất đã, chỉ là Tưởng Thừa cảm thấy tư thế la to này trong chốc lát liền có chút thiếu oxy.
Cậu tranh thủ thời gian cầm di động ra: ""Lại đây, giữ nguyên tư thế này, cấm động đậy.
98
Lễ tình nhân đối với Tưởng Thừa luôn không có cảm giác, hôm nay không dễ dàng gì mới có được cảm giác, lại không có thì giờ để cảm nhận.
Có điều cậu cũng không quan trọng hình thức, cậu đang ôn tập, giải đề, học bài, trong mắt chỉ toàn đủ loại tài liệu ôn thi, nhưng trong khóe mắt, bạn trai cậu đang dựa đầu giường chơi điện thoại.
99
Lễ Valentine vừa qua đi, trước kỳ thi đại học, một chút bầu không khí vui vẻ trong phòng học cuối cùng cũng đã biến mất.
Không có ai với ai một đôi, chủ đề kiểu như ai với ai có thể trải qua lễ hay không, tám lên tới trời, thậm chí vô bổ rỗng tuếch không ít.
100
Cố Phi mỗi lần tới tiệm thuốc gần như đều bắt gặp lão Từ mua thuốc, cậu cũng bắt đầu hoài nghi lão Từ rốt cuộc là mắc bệnh nan y gì rồi.
“Thầy cứ nói thầy rốt cuộc bị bệnh gì đi” – Cậu ở trước cửa tiệm thuốc chặn lão Từ lại – “Mỗi tuần đều mua thuốc một lần.