61 CHƯƠNG 61 XUẤT HIỆN (HẠ)Hí ! Hí ! Rầm rập ! Rầm rập !Tiếng vó ngựa vang dội cả khu rừng,đánh động đến tất cả loài vật,phá tan sự yên tĩnh vốn có,một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào.
62 CHƯƠNG 62 MẠC PHÙ - TÌNH ĐỊCHĐoàn người rời khỏi khu rừng,đi thẳng đến Thiên Phong các. Ngồi cùng một ngựa với Lãnh Diệt Thiên,nàng thoải mái dựa người vào lồng ngực ấm áp của hắn,một tháng ở trong hang động,nàng toàn ngủ trên giường đá,ê ẩm hết cả người,đau xương sống.
63 CHƯƠNG 63 BỊ BẮTChạy tung tăng trên đường phố một hồi,cô mới tìm thấy hiệu cầm đồ,nhưng chưa kịp vào trong thì đã bị một cơn đau truyền đến từ sau gáy,và cô ngã bịch xuống đất ngất lịm,không còn biết trời cao đất dày là gì.
64 CHƯƠNG 64 GIAM LỎNGVào đến điện thái tử,Đông Phương Dật Hiên ném cô lên giường,ánh mắt nóng rực nhìn cô từ trên xuống dưới,từng lớp,từng lớp quần áo trên người hắn bị quẳng sang một bên,cô sởn gai ốc quan sát động tác của hắn,không phải là hắn muốn làm chuyện đó chứ ? Trời ơi.
65 CHƯƠNG 65 TA THÍCH NÀNGBữa ăn kết thúc,nàng theo hắn vào thư phòng,một trước một sau đi trên hành lang rộng lớn,tạo nên hai vệt dài hài hòa song song in trên mặt đất.
66 CHƯƠNG 66 VÁN ĐẦU TIÊN : TA THẮNGHì hì ! Hì hì !Tại đình Oải Hương,một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi cằm đặt trên hai tay,khuôn mặt mơ màng nhìn xa xăm,miệng cứ thỉnh thoảng lại nở nụ cười ngốc nghếch,trông quái dị,khiến một đám nô tì xung quanh khó hiểu,chỉ dám giương đôi mắt dò hỏi lên mà tìm tòi,cô nương từ lúc đi từ phòng chủ thượng ra đã khác lạ rồi,cứ ngơ ngơ ngác ngác đến giờ vẫn vậy,rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong thư phòng,nhưng tò mò thì tò mò,bọn họ là nô tài,không được xen vào việc của chủ tử nên chỉ dám yên lặng mà đứng đó nhìn cô nương khó hiểu mà thôi.
67 CHƯƠNG 67 HỎA HOẠNThanh Long quốc. Cung Thừa Càn. - Tiểu Nghịch Tử,mau chuẩn bị xe cho ta - Anh gập tấu chương,lạnh giọng ra lệnh- Hoàng thượng,người muốn đi đâu ? - Tiểu Nghịch Tử thắc mắc- Huyền Vũ quốc - Anh thản nhiên đáp- Dạ - Tiểu Nghịch Tử cũng không dám hỏi thêm,vội vã tuân theoMột bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào,sau khi hành lễ,cung kính bẩm báo :- Hoàng thượng,thần đã cho người đi thăm dò tin tức,quả đúng như người dự đoán,Âu Dương cô nương đã bị thái tử Huyền Vũ quốc bắt cóc,hơn nữa.
68 CHƯƠNG 68 BUỔI HÔN LỄ ĐẬM MÀU ĐỎSau khi vụ hỏa hoạn xảy ra,Đông Phương Dật Hiên đã bị tổn thất nặng nề,hắn quyết định lùi buổi hôn lễ xuống hai ngày,lấy thời gian chuẩn bị lại sính lễ,cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa,hắn vẫn sẽ không chịu thua,để xem lần tiếp đến,kẻ nào còn dám phá đám hắn,nhất định hắn sẽ cho kẻ đó chết không toàn thây.
69 CHƯƠNG 69 NGƯƠI CƯỜI THẬT ĐẸPVui vẻ đi trên hành lang rộng lớn,tiện thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh,dù sao đây cũng là nơi mà nàng quyết định sẽ ở lại trong một thời gian,cần phải biết rõ địa hình.
70 CHƯƠNG 70 SONG NGỌC- Ngươi định dẫn ta đi đâu vậy ?Từ lúc đi ra Thiên Phong các,hắn liền cứ nắm tay nàng rồi đi thẳng,không hề nói nơi mình định đến là đâu,mà hắn không mệt thì nàng rất mệt nha,nàng rất là lười biếng,cả ngày chẳng đi đâu xa,chỉ quanh quẩn trong phòng,bây giờ bắt nàng đi mãi không nghỉ như vậy,đôi chân của nàng hảo đau.
71 CHƯƠNG 71 CHƯA KẾT THÚCHôn lễ bị phá tan tành bởi Vô Kha,Đông Phương Dật Hiên đã điều động hàng vạn binh lính đến đối phó với hắn,cô bắt đầu lo cho Vô Kha,số người Vô Kha mang theo chỉ bằng một nửa số binh lính của Đông Phương Dật Hiên,như vậy có thể khẳng định,Vô Kha sẽ thua chắc,tốt nhất cô nên chạy trốn khỏi nơi này,thôi thì kiếp sau đền đáp hắn cũng chưa muộn,thoát khỏi dòng suy nghĩ,cô đứng lên định bỏ chạy thì cơn đau từ chân truyền đến.
72 CHƯƠNG 72 CHIẾN TRANH BÙNG NỔNgay từ khoảnh khắc cô chĩa kiếm về phía Đông Phương Dật Hiên,hắn đã coi cô là kẻ thù,suốt thời gian qua,hắn đối xử với cô tốt như vậy,thế mà bây giờ hắn phải nhận lại sự phản bội từ cô,điều đó khiến trái tim hắn như bị giằng xé,hắn sẽ không nhân nhượng nữa,nếu cô muốn cái chết,hắn đáp ứng,thiên hạ này đâu thiếu gì nữ nhân,chết đi một người cũng chẳng có gì là to tát.
73 CHƯƠNG 73 TIỂU THƯ,TINH NHI SẼ LÀM TẤT CẢ VÌ NGƯỜI - Cái gì ??? Trong Hạc Phù viện vang lên một tiếng rống giận dữ,Mạc Phù vẻ mặt không tin được nhìn chằm chằm chằm tì nữ của mình đang quỳ dưới đất - Ngươi nói sư huynh dẫn nàng ta ra ngoài ? - Tiểu thư,đúng vậy,họ đã đi hai canh giờ rồi - Sư huynh sao lại làm thế được,ta không tin,sư huynh rất thương ta,không thể bỏ ta ở lại mà đưa ả ra ngoài,ngươi nói dối Mạc Phù ngồi trên bàn,cả người run rẩy không ngừng,khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch,hai tay ôm đầu lắc không ngừng,liên tục lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa "ta không tin,không tin,ngươi gạt ta" - Tiểu thư,người đừng vậy Cô tì nữ Hà Tinh của Mạc Phù lo lắng,chạy tới ôm chặt lấy thân mình run lẩy bẩy của tiểu thư,ngăn cản Mạc Phù đang tự làm khổ mình.
74 CHƯƠNG 73 ĐOẠN HỒN ĐỘC - HOÀN HỒN ĐỘC Cốc ! Cốc !- Ai đó ! - Nhược Linh vừa vào phòng,đang định uống trà chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bèn lên tiếng- Cô nương,chủ thượng bảo đem canh sâm cho cô nương dùng- Được rồi,mang vào điMột nô tì bước vào,bộ dáng thông minh,lanh lợi,nhưng rất lạ,hình như đây không phải là tì nữ mà Thiên đưa đến cho nàng,nàng chăm chú nhìn cô tì nữ,một lúc lâu,liền hỏi :- Ngươi là ai ? Ngươi không phải là tì nữ của ta- Cô nương,nô tì là người mới,cô nương xin cứ gọi là Hà nhi - Hà Tinh lễ phép trả lời- Hà nhi ? Được rồi,ngươi lui đi- Ân,cô nươngHà Tinh kính cẩn lui ra ngoài,lúc đến cửa phòng,không quên liếc lại nhìn,khi thấy nàng đã đưa bát canh lên gần miệng,mới thở phào yên tâm mà đi ra.
75 CHƯƠNG 75 TỎ TÌNH TRONG CƠN SAYHuyền Vũ quốc. Thủy Yên lầu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ,cô vui vẻ mặc y phục,xuống lầu dùng bữa cùng anh,trên bàn đã bày biện vô số món ăn ngon,mắt cô sáng lên,nuốt nước bọt,cô cầm đũa lao đầu vào ăn,chưa đầy một giây,hai má cô đã phồng to vì miệng đầy ắp thức ăn,thế nhưng cô vẫn liên tục gắp thịt đưa vào miệng.
76 CHƯƠNG 76 THÌ RA KHÔNG PHẢI LÀ ÁC MỘNG ????"Đặt tình yêu trong lòng tayThành khẩn thắp nén hươngChỉ một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luânKhông cần da diết não lòng Chỉ mong được yêu một lần.
77 CHƯƠNG 77 SƯ HUYNH,HUYNH PHẢI TIN MUỘI- Chủ thượng,không nên manh động- Ta không thể để nàng chết- Vậy thì hãy sai người khác đi làm- Ta không yên tâmThấy bước đi của hắn đã ra ngoài cửa,lão Ngũ vội hét lên,mong sao làm hắn dừng lại :- Chủ thượng,người không muốn biết kẻ đã hạ độc cô nương sao ?- Ai ? - Lãnh Diệt Thiên quay lại,nhìn chằm chằm vào lão Ngũ- Hà Tinh,nô tì thiếp thân của Phù nhi- Phù nhi ư ? - Lãnh Diệt Thiên hồ nghi,không tin được vào điều mình nghe- Không phải muội làm - Tiếng của Mạc Phù vang lên,vẻ mặt tái nhợt,cơ thể lảo đảo tiến vào,vội nắm cánh tay của Lãnh Diệt Thiên liên tục lắc đầu - Muội không biết gì cả,muội không biết gì cả,thật sự đó huynh- Phù nhi,Hà Tinh là nha hoàn của muội- Không thể nào là Hà Tinh,em ấy thiện lương,không thể làm những việc xấu xa thế được.
78 CHƯƠNG 78 SỰ THẬTHạc Phù viện- Tinh nhi,em nói đi,rốt cuộc chuyện này là sao ? - Mạc Phù nằm dựa nửa người lên giường,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt,vô lực ngẩng đầu hỏi Hà Tinh.
79 CHƯƠNG 79 DỰ TÍNH BẠI LỘCô lết thân xuống lầu dùng bữa sáng,liếc quanh đống thức ăn đặt trên bàn,cô nhàm chán ngồi xuống bên cạnh anh,gắng gượng đút một miếng cơm vào trong miệng,thật sự là cô nuốt không trôi,còn tâm trạng đâu mà ăn uống khi bị một kẻ mà cô ghét cay ghét đắng "ăn" sạch sẽ chứ??? Cô bực bội đặt đũa xuống bàn,ngoảnh đầu sang nhìn anh chăm chăm,mím chặt đôi môi kiềm chế tức giận,anh cũng ngoảnh lại nhìn cô,hai người không biết là đã "liếc mắt đưa tình" trong bao lâu thì anh đột nhiên bỏ thức ăn vào miệng thong thả nhai.
80 CHƯƠNG 80 NÀNG TA LÀ AI ??? Bầu không khí trong xe lại trở nên yên lặng như ban đầu,cô vỗ vỗ trán lâm vào suy tư,hy vọng rằng cuộc đàm phán này sẽ thuận lợi,và anh sẽ thả cô đi,thoát khỏi dòng suy nghĩ,cô hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng :- Phi Tùy Phong,nói cho cùng thì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta,theo lí mà nói thì ta phải báo đáp ngươi,nhưng ta hiện tại không xu dính túi,nghèo túng tột cùng,mà ta biết,ngươi sẽ không cần gì ở ta,vì ngươi là hoàng đế,thứ gì mà ngươi chẳng có,đúng không ?- Nói vào vấn đề chính ! - Anh nhìn cô trầm giọng- Buổi đêm hôm qua,cứ coi như ta đã lấy thân báo đáp ngươi đi,sau này chúng ta không ai nợ ai,nước sông không phạm nước giếng,được chứ ? - Âu Dương Bảo Nhi,ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao ? - Anh dán sát vào mặt cô hỏi - Ngươi còn muốn gì ở ta ? - Cô tức tối trợn trừng mắt- Ta muốn ngươi trở thành phi tử của ta ! - Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào cô- Ngươi vừa nói cái gì.