41 Một đêm không ngủ, là thứ ăn mòn tinh thần hữu hiệu nhất. Kiều Hà đứng ngoài cửa sổ, nghe được lời Hiệp Phàm nói, chọn thiếu chủ phu nhân này quả thật là một ý tưởng sáng suốt, nàng ta thông minh, hiểu chuyện, so với Đỗ Nhược Hân còn tốt hơn rất nhiều lần.
42 Kiều Hà cùng Tuyết Liên từ bên ngoài đi vào, bưng theo đồ ăn. Hiệp Phàm đi vào phòng trong, nói vọng ra:“Ta thay quần áo, chàng ăn trước. ” Nhìn Nhạc Tình Mai từ cửa sổ đi ra ngoài, trong lòng hơi nghi hoặc, lấy võ nghệ của Lâm Hi Thần, chẳng lẽ hắn không biết trong phòng có người?“Nàng có bằng hữu?” Thấy Hiệp Phàm đi ra, Lâm Hi Thần giống vô tình hỏi.
43 Đến tối, trời bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi rả rích triền miên không ngớt. Lâm Hi Thần cùng Hiệp Phàm đứng trong phòng, đối diện nhau, lại không biết nên nói cái gì.
44 Hiệp Phàm nhẹ nhàng nói:“Thượng cô nương, Thượng gia các ngươi có ơn với Lâm Hi Thần,phần ân tình này chúng ta tự nhiên ghi nhớ,bây giờ ngươi nên im lặng sống trong sơn trang, nếu không có Ngạo Lâm sơn trang cứu giúp,chỉ sợ muốn thoát được chẳng qua là vọng tưởng, con gái của tội thần lưu lạc trong nhân gian, Hoàng Thượng sao lại bỏ qua, cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, phải sớm mà trừ khử mới đúng.
45 Đợi ọi người đã trở về hết, Lâm Hi Thần mới nói với Tuyết Liên:“Đi chuẩn bị điểm tâm,về sau không có sự đồng ý của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào tiểu đảo này nửa bước!”Tuyết Liên gật gật đầu, lui ra ngoài mới dám thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ thiếu chủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn lạnh lùng vô tình như thế.
46 Lâm Hi Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, xung quanh bọn họ đều trống trải, không có rừng cây hoa cỏ, trong vòng trăm mét không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Trong tiếng mưa gió, lời hắn nói nhỏ nhẹ, ngay cả người võ nghẹ siêu quần, cũng không nghe nổi nửa câu.
47 Lâm Hi Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, xung quanh bọn họ đều trống trải, không có rừng cây hoa cỏ, trong vòng trăm mét không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Trong tiếng mưa gió, lời hắn nói nhỏ nhẹ, ngay cả người võ nghẹ siêu quần, cũng không nghe nổi nửa câu.
48 Làm đám cươi với Hiệp Phàm, chỉ là phương thức che dấu , bởi vì nữ nhi của trọng thần Hiệp Vương gia xuất giá, tuy rằng cùng Ngạo Lâm sơn trang nổi tiếng giang hồ kết thân không làm Hoàng Thượng cao hứng, nhưng Hoàng Thượng cũng không vì vậy là quá để ý.
49 “Xem ra không phải là người trong giang hồ, hình như là tiểu thư nhà ai chẳng may gặp rủi ro. ” Một trong hai tên nghi hoặc nói,“Trông tướng mạo yếu đuối như vậy, chắc không phải là người của Ngạo Lâm sơn trang đâu, nếu như đã không phải, không cần phải giết, trói lại đem đi bán, biết đâu kiếm được chút bạc.
50 “Là Tô gia nhị vị công tử đề nghị Hoàng Thượng. Bọn họ hoài nghi thiếu trang chủ của Ngạo Lâm sơn trang cưới Hiệp Vương gia nhị nữ nhi là có mục đích không tốt, Tô gia nhị công tử lại tự mình tới Ngạo Lâm sơn trang, cũng giúp nhị nữ nhi của Hiệp Vương gia gửi một bức thư về nhà, trong bức thư này nhị tiểu thư của Hiệp Vương phủ có nhắc tới sự hoài nghi của mình đối với thiếu trang chủ Ngạo Lâm sơn trang, hoài nghi hắn là bộ hạ trước đây của Tư Mã Dung Ngân.
51 Phạm Diệp mỉm cười nói: “Tướng quân không cần đa lễ, tại hạ cũng chỉ là phụng mệnh Hiệp Vương gia an bài, mọi người cùng thương lượng với nhau ··· Vương gia biết, bởi vì việc này liên quan tới nhị tiểu thư của vương phủ, cho nên Hoàng Thượng trong lòng có ý đề phòng cũng là thường tình, nếu như Hoàng Thượng không nói, Vương gia tự nhiên sẽ không nhiều chuyện hỏi tới.
52 Ngô Oánh Nhi có chút ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tư Mã Hi Thần, nam tử trước mắt này mỗi một hành động mỗi một lời nói đều toát ra vẻ tiêu sái, làm cho lòng của nàng xốn xang không yên.
53 “Lí Hưng, ngươi là tiểu nhân ti bỉ!” Ngô Oánh Nhi lớn tiếng thét lên, dẫn theo kiếm xông về hướng Lí Hưng. Lí Hưng lắc mình tránh thoát, tuy rằng động tác rất nhanh, nhưng vẫn bị một kiếm của Ngô Oánh Nhi cắt qua xiêm y, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dã nha đầu này, cũng thật sự có chút võ công trong người! “Ngô tướng quân, ngươi mau mau giáo huấn nữ nhi của mình đi, nàng lại dám vì một phạm nhân mà đắc tội với quan viên triều đình, thật sự là không muốn sống chăng.
54 “Ngươi là quan viên đầu tiên trong triều nói ra được lai lịch thanh kiếm của ta. ” Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói “Không sai, thanh kiếm này quả thật từng là của Tư Mã Dung Ngân, nghe ngươi nói dường như đối với nó hiểu rất rõ.
55 Hiệp Phàm mặt ửng hồng lên, xoay người, không hề giãy dụa, mỉm cười nói:“Người của Hoàng Thượng có làm khó chàng không ? Có thật là Tô Thanh Dân đã hủy đi bức thư của ta, sớm biết như thế ta đã không thèm để ý người này, nếu thật sự là hắn, thật đúng là phải tức giận.
56 Tới đêm khuya Tư Mã Hi Thần mới trở về, ánh nến đã tắt, trong bóng tối không nhìn rõ bộ dạng của Hiệp Phàm, chỉ thấy một thân hình mờ mờ nằm nghiêng, hơi thở vững vàng, nhưng là mơ hồ có một loại cảm giác đau thương, lặng lẽ tràn ngập cả không gian.
57 “Hiệp muội muội –” Tô Thanh Dân từ bên ngoài vội vàng đi tới, nhìn thấy Hiệp Phàm ngồi tại đó, nhịn không được thực vui vẻ tiếp đón một tiếng, nhưng lại thấy Tư Mã Hi Thần nắm tay Hiệp Phàm, ánh mắt đã có chút ảm đạm, dừng bước, trầm giọng nói “Ổn chứ?”Hiệp Phàm lẳng lặng nhìn Tô Thanh Dân, hỏi: “Có thể hay không mời ngươi giải thích cục diện này là như thế nào? Hiệp – Tô hai nhà cũng có chục năm giao tình, ngươi vì sao có thể khinh suất như thế, chọc phụ thân ta thương tâm? Vốn là vào ngày xuất giá, ta phải xa gia môn, phụ thân đã rất đau lòng, nay bị bọn quan binh trong triều vây công ở Ngạo Lâm sơn trang, đến tột cùng là vì sao đây?”“Việc này –” Tô Thanh Dân có chút ngạc nhiên, không biết nên nói gì? “Vốn là hôm nay Hiệp Phàm ta dự định về nhà mẹ đẻ, bây giờ, ta làm sao trở về nữa?” Hiệp Phàm lạnh lùng nói,“Hơn nữa còn kinh động tới Hoàng Thượng, đây lại là cái đạo lý gì, phụ thân vốn là trọng thần trước mặt Hoàng Thượng, sao có thể hồ đồ đến mức gả nữ nhi cho kẻ bất hòa với triều đình? Ngạo Lâm sơn trang trên giang hồ cũng không phải quyền thế nhất, tại sao cứ cố tình gả Hiệp Phàm vào đây, lại còn khiến Hoàng Thượng phái binh vây công? Cha ta vốn là đại thần tay nắm quân quyền, không có mệnh lệnh của hắn, là người phương nào dám lớn mật điều binh khiển tướng như thế? Đến đây là muốn xin Ngô tướng quân và Tô công tử cho ta một cái giải thích rõ ràng!” Ngô Hòe sửng sốt, nửa ngày mới nói:“Việc này, việc này, là Hà đại nhân –”“Hà đại nhân?!” Hiệp Phàm lạnh lùng cười “Ngô đại tướng quân, ngươi vốn là đại tướng dưới quyền cha ta, không có mệnh lệnh của người lại dám buông bỏ chiến sự biên cương chẳng quan tâm, chạy đến nơi này cùng một giang hồ sơn trang tranh luận xem hắn có phải hay không là hậu nhân phản thần, việc này nên giải thích ra sao? Một tên võ tướng nghe theo mệnh lệnh của đương triều Tể Tướng cũng được thôi, nhưng mà, ngươi để cha ta ở chỗ nào! Ngươi để Hoàng Thượng cùng an nguy quốc gia ở chỗ nào!”“Nhưng mà, Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ…” Tô Thanh Dân thốt ra.
58 Trên đường trở về, hai người đột nhiên không ai nói với nhau câu nào nữa, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải nói gì. Tay Hiệp Phàm đặt trong tay Tư Mã Hi Thần, hơi hơi lạnh, long bàn tay nắm chặt, không thể che dấu sự khẩn trương trong lòng.
59 Hiệp Phàm có chút rung động, muốn nói gì đó, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm ôn nhu của Tuyết Liên từ ngoài truyền vào, nghe ra có ý tứ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói:“Thiếu chủ nhân, trang chủ phu nhân mời người đi qua một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.
60 Hiệp Phàm sửng sốt, nhìn Nhạc Tình Mai, thất thần hơn nửa ngày, nàng nhớ tới khi còn ở hiện đại, nàng giống như là người ôm bom cảm tử, nguyên lai, nàng ở trong mắt Tư Mã Hi Thần cũng chỉ là một kẻ cảm tử ôm bom, nhưng bây giờ lại còn liên lụy đến cha mẹ của mình.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 15