21 May mắn không ai phát hiện, mà lại còn rảnh rỗi một hồi, làm cho nỗi lòng lo lắng của nàng chậm rãi ổn định dần, nàng suy nghĩ liệu tiền đồ sắp tới phải vượt qua như thế nào ?Một đêm thiếu ngủ, vẻ mặt nàng có chút xanh xao.
22 Nhẹ nhàng xốc tấm màn xe ngựa lên, thấy Lâm Hi Thần ôm một nữ tử xa lạ trong lòng, nữ tử bên cạnh đó, dáng dấp cũng đầy phong tình vạn chủng. Những người đi theo dường như đã tập thành thói quen, người đứng vẫn đứng, bọn họ nếu cứ tiếp tục như vậy, người lái xe cũng vẫn tiếp tục im lặng đứng một bên, chờ.
23 “Ở trên giang hồ, ngươi có bao nhiêu hồng nhan tri kỉ vậy?” Hiệp Phàm nhẹ giọng hỏi,“Thấy các nàng khổ sở như thế ngươi không đau lòng sao? Các nàng đặt tất cả kì vọng của mình vào ngươi, yêu ngươi, nhớ ngươi, ngươi lại phụ bạc các nàng.
24 “Ngươi đang ghen. ” Lâm Hi Thần trêu chọc,“Ngươi nghĩ rằng tối qua ta ở trong phòng Thượng Tú Lệ, cho nên sáng nay khi thấy ta vẻ mặt ngươi rất lãnh đạm, có phải hay không?” Nói xong, nhẹ nhàng tiến lên, hơi thở ấm áp phả vào khiến khuôn mặt Hiệp Phàm đỏ bừng.
25 Lâm Hi Thần ôm Hiệp Phàm thả người nhảy lên con ngựa trước mặt, đem áo choàng vây kín Hiệp Phàm ở bên trong, hơn nữa Lâm Hi Thần còn lấy nhiệt độ cơ thế mình để sưởi ấm, Hiệp Phàm nhất thời không còn biết đến cái giá lạnh bên ngoài.
26 Thấy một nữ nhân bước vào cùng thê tử mình. La Mậu hơi sửng sốt, luận về dung mạo, tự nhiên là một nữ tử xinh đẹp nhưng mà, càng làm cho người ta sáng mắt, là khí chất thanh cao thoát tục, dịu dàng như ngọc.
27 Hiệp Phàm kinh ngạc nhìn nam sinh cực kỳ tuấn tú trước mặt, cảm thấy hơi bất ngờ, nàng biết nam sinh này, hắn chính là người đẹp trai nhất ,hấp dẫn nhất trong trường, là người tình trong mộng của tất cả các nữ sinh.
28 Bản thân cũng không hiểu đến cùng là tại sao. La Mậu không sắp xếp cho Thượng Tú Lệ ở gần phòng của Lâm Hi Thần và Hiệp Phàm, mà là một chỗ khác khá xa, cho nên Hiệp Phàm không nghe được tình hình cụ thể, chỉ biết là, mãi cho đến hừng đông, Lâm Hi Thần cũng không hề lộ diện.
29 La Phu nhân sửng sốt, muốn nói gì đó, đã thấy Hiệp Phàm lẳng lặng tiêu sái đến cạnh bàn, ngồi xuống, trên mặt không một biểu tình, nhìn sang Lâm Hi Thần vẫn còn chưa phát hiện ra Hiệp Phàm đã tới, La Phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cười nói:“Ồ, Lâm huynh đệ, Thượng cô nương, tới rồi.
30 Móng tay của nàng vừa mới chạm vào làn da Hiệp Phàm, đang muốn dùng sức, có một cái gì đó làm cho nàng cực kì không thoải mái dừng ở huyệt vị của nàng, yên tĩnh , có gì đó không ổn, lại khiến nàng không động đậy được, người im lặng ngồi ở kia, làm nàng có cảm giác buồn cười.
31 Nghĩ vậy, Hiệp Phàm đột nhiên cảm thấy vui lên một chút, có lẽ, nói không chừng, đây rất có thể là nơi mà ông bà nội từng sống nhiều năm về trước. “Đi nửa này nữa, là có thể đến Ngạo Lâm sơn trang rồi.
32 Lâm phu nhân nói xong tránh ra, Hiệp Phàm tiếp tục đi theo nô bộc về phía trước, đến bên sông, cạnh bờ có rất nhiều cây cối, trên cây đều treo đèn lồng, lắc lư trong gió, cảnh sắc tuyệt đẹp.
33 Hiệp Phàm thanh âm tựa gió thoảng qua: “Đúng vậy không, khó trách bắt ta phải đến gặp các ngươi trước, thì ra những người chưa từng gặp mặt này đều đàm luận về ta.
34 Gì Minh trên trán đổ mồ hôi, sao có khả năng, hắn thấy được, chủ tử lại không thấy, rõ ràng, rõ ràng chính là thiếu phu nhân kia. Mặc tố y (áo trắng), tóc đen dài quá thắt lưng, mỉm cười nhẹ nhàng, giống như gần ngay trước mắt lại xa ngoài ngàn dặm.
35 Bằng Tử Y đột nhiên tốt tính nói:“Tỷ tỷ, Diệp cô nương này là một mình một người đi vào Ngạo Lâm sơn trang, cũng thật đáng thương , bên cạnh lại không có người tin cậy chiếu cố, ngày mai cử hành hôn lễ, không bằng, để cho Thiến Tố tới đi.
36 “Chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Lâm Hi Thần thanh âm nghe không tệ, lo lắng có đủ. “Đã chuẩn bị tốt. ” Thiến Tố nhẹ giọng nói. “Tốt, mang nàng tới phía trước đi.
37 Thanh âm rất nhỏ, Hiệp Phàm lại nghe rành mạch, nhưng nàng giả như không có nghe thấy, đi lên phía trước vài bước, cách xa ba người bọn họ. Xa´Minh vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nói khẽ với Lâm Hi Thần:“Hình như là người trong kinh thành tới, nói là họ Tô, bằng hữu của thiếu phu nhân, cố ý tới chúc mừng.
38 “Ngươi là trượng phu của ta, đương nhiên là quan trọng trọng. Ta không phải là một nữ tử hào phóng, không thể cùng người khác chia sẻ một người đàn ông, ngươi cưới ta phải coi trọng ta, ta gả cho ngươi cũng sẽ tôn trọng ngươi.
39 “Cho dù hắn thực sự một ngày làm Hoàng Thượng, trừ phi Hiệp Phàm ta đã chết, hắn có thể tam cung lục viện, nếu không, chỉ hai chữ — mơ tưởng!” Hiệp Phàm im lặng nhìn Thượng Tú Lệ,“Ta biết vì hắn cùng người nhà của hắn, Thượng gia các ngươi đã trả giá rất nhiều, nhưng là, nếu như lúc ấy chỉ vì ngày sau báo đáp, sợ rằng Thượng tướng quân sẽ không dùng tính mạng một nhà Thượng gia.
40 “Cho dù hắn thực sự một ngày làm Hoàng Thượng, trừ phi Hiệp Phàm ta đã chết, hắn có thể tam cung lục viện, nếu không, chỉ hai chữ — mơ tưởng!” Hiệp Phàm im lặng nhìn Thượng Tú Lệ,“Ta biết vì hắn cùng người nhà của hắn, Thượng gia các ngươi đã trả giá rất nhiều, nhưng là, nếu như lúc ấy chỉ vì ngày sau báo đáp, sợ rằng Thượng tướng quân sẽ không dùng tính mạng một nhà Thượng gia.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35