Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 34

Chương trước: Quyển 2 - Chương 33



Tưởng chuyện nhỏ vậy là xong, không thể chịu được khi ngày cưới bên nhà gái, má chú rể cáo bệnh không thể có mặt. Không báo từ sớm đâu nhé, chờ cô dâu chú rể và cả nhà cô dâu đầy đủ tới khi lên nhà hàng, chuẩn bị làm lễ thì mới báo. Nhìn mẹ tôi đứng cạnh cậu ba, còn ba Vinh thì một mình, chính sự ích kỷ của thông gia làm cho mẹ tôi chạnh lòng. Tôi thừa biết là má Vinh chẳng bệnh gì đâu, vì nếu bà bệnh thì phải có người ở nhà với bà, đằng này cả nhà đi hết. Khi làm lễ dâng rượu, nhìn mẹ tôi mặc cái áo dài màu vàng, cái này may chung với má Vinh. Tôi đã bật khóc khi dâng rượu cho mẹ, có thể nhìn vô họ sẽ nói con gái đi lấy chồng nên cảm xúc nhưng thật ra tôi khóc vì một lý do khác. Mà tôi cũng không có lý do gì để giận bất cứ người nào khác. Tôi cũng không giận má Vinh, mà tôi chỉ cảm thấy thương mẹ mình. Tôi cảm thấy hơi buồn cho mình. Hay nghĩ cách khác, có thể chuyện mẹ chồng và nàng dâu từ đây sẽ bắt đầu, nguyên nhân là vì một nàng dâu hụt ba sàm ba láp.

Đám cưới cũng 30 - 40 bàn, bạn bè, mối làm ăn của mẹ, rồi gia đình dòng họ nhà tôi. Má chồng tôi nói là tôi không mời con bồ cũ của ông Vinh là không biết điều, vậy thì chuyện bà cáo bệnh giả trong đám cưới nhà gái thì là biết điều? Tôi bị ấm ức suốt trong đám cưới, vẫn phải cười nói vui vẻ lắm nhưng trong lòng thì cảm thấy bị tổn thương. Hành động của má chồng không chỉ làm một mình tôi tổn thương mà cả họ hàng nhà tôi và quan trọng nhất là mẹ tôi. Còn đối với quan khách, y như đang lừa dối họ vậy, hỏi thiên hạ chứ như vậy có đáng không?

Hai chân tôi rã rời. Một đứa không quen đi giày cao phải mang cái giày một tấc đi vòng vòng cả cái sảnh, thay một cái áo dài màu hồng và hai cái áo cưới, một cái màu kem một cái màu trắng tinh. Đám cưới đúng là vui thiệt nhưng mệt cũng thôi rồi. Vừa tàn tiệc cũng tới lúc tôi xém ngã quỵ vì mệt, vì đói, vì bao tử quặn lên, vì ấm ức. Gia đình dìu tôi vào phòng chờ của cô dâu chú rể ngồi nghỉ. Nhà hàng làm nóng cho tôi các món ăn nhẹ để tôi lót dạ. Trong lúc đó bà chồng và nhà chồng tôi cũng có lời xin lỗi đến với mẹ và gia đình tôi, giải thích việc má chồng đi đến tiệc vì bị lên máu, nhức đầu nên nhà không dám cho đi. Ngay cả bà nội chồng tôi cũng lên tiếng xin lỗi. Tôi mệt mỏi đến không buồn nói gì cũng chỉ dạ dạ cho qua chuyện. Vinh có nói sau khi đãi ở nhà gái thì tôi về nhà anh ngủ cho quen chỗ trước rồi rước dâu chỉ là lễ nghi. Bây giờ gặp chuyện này tôi ghét. Còn một tuần nữa mới cưới, tôi ở nhà tôi luôn!

Tối tôi về nhà, Vinh đi theo đòi ngủ lại, chắc là biết tôi đang hơi giận. Hai đứa về nhà thay đồ xong chở nhau đi ăn khuya. Ăn xong mua về cho mẹ một phần nữa. Gần 12 giờ khuya mà mẹ chưa ngủ, thậm chí chưa tẩy trang.

- Hai đứa mệt thì ngủ đi con, trễ rồi.

- Mẹ cũng mệt mà, mẹ ăn mì đi nè, ăn xong cũng nghỉ đi, có khi mẹ còn mệt hơn tụi con.

- Thành công mĩ mãn như vậy là mẹ vui rồi, chỉ tiếc mỗi việc không có chị thông gia.

- Thôi, mẹ ăn đi rồi ngủ, mẹ mệt lắm rồi, con biết đó nha. Có gì ngày mai nói đi mẹ.

- Tụi con cảm ơn mẹ rất nhiều. - Vinh nói.

Tôi đỡ mệt hơn sau khi được ăn uống đầy đủ, nhưng nhìn mẹ tôi, có vẻ mẹ vừa tính tiền cưới xong… Nhìn thấy mẹ tôi lại thấy xót, muốn chạy lại ôm mẹ một cái nhưng lại thôi. Hai đứa lên phòng.

- Anh gọi hỏi má anh coi má anh khoẻ chưa đi.

- Ừ.

Vinh bấm điện thoại, bên kia không bắt máy, chắc là ngủ hết rồi. Thôi kệ, có gì mai tính. Hai đứa nằm trên giường, Vinh ôm và hôn tôi nhiều.

- Cuối cùng cũng thành vợ chồng rồi, anh cảm ơn em vì tất cả.

- Em cũng cảm ơn anh vì đã cho em được yêu thương lần nữa, cảm ơn anh vì đã cảm thông và chấp nhận.

- Cảm ơn mẹ đã sinh em ra để anh được làm chồng em.

- Thôi, bớt sến đi, ngủ đi.

- Em không muốn tâm sự một chút sao em?

- Tâm sự gì nè?

- Em có nguyện vọng gì sau khi làm vợ anh, nói anh nghe.

- Không bao giờ nhắc tới Chi, Diễm. Không bao giờ được hăm doạ hay bạo lực với em, không chửi thề trong lúc cãi nhau, không được kêu em bằng mày xưng tao, không được nhắc tới quá khứ của em để dày vò em khi giận nhau, không được hỗn với mẹ…

- Gì nữa không em?

- Không được ngoại tình, ăn bánh trả tiền thì em chấp nhận, nhưng nhớ phải đeo bao.

- Ghê quá ta, anh chịu hết vì những điều em nói trong khả năng của anh. Cứ trong khả năng của anh, anh sẽ làm tốt nhất để giữ gìn hạnh phúc của mình, để bảo vệ em.

- Nói thiệt anh nghe chứ em hơi buồn má anh… - Tôi thở dài. - Ngày vui của mình, em muốn vui trọn vẹn nhưng anh nhìn mẹ em coi, anh thấy thương không? Nếu má anh bệnh thiệt thì không sao nhưng nếu má không tới vì lý do gì ngoài bệnh thì cũng là quá coi thường gia đình em. Em đáng lẽ không định nói, nhưng em thấy ấm ức.

- Xin lỗi em, thôi ngày vui mà bỏ qua đi em.

- Không bỏ qua chứ làm được gì giờ, má anh đã không tới rồi. Anh đặt trường hợp nếu đám nhà anh đã mà mẹ em không tới thì sao?

- Thôi mà em, mẹ em là số một rồi, mẹ không làm như vậy đâu.

- Em thật sự cảm thấy hơi lo. Nếu vì anh, vì chúng ta, em sẽ cố gắng vượt qua định kiến mẹ chồng, nhưng nếu anh không bảo vệ em, em sẽ buông đó. Tuy nhiên, em không bao giờ hành động quá đáng không đúng lẽ phải đâu. Nhưng anh phải bảo vệ em, vì đó là nhà của anh mà.

- Rồi, anh hiểu cảm giác của em. Em cứ yên tâm. Anh không bảo vệ em thì sẽ không cưới em đâu.

- Thì vì em tin anh, em thương anh nên em mới lấy anh đó.

- Cảm ơn vợ!

- Nhưng em sẽ ngủ ở nhà tới ngày rước dâu, không qua nhà anh đâu.

- Sao vậy, bữa nói rồi mà em?

- Giờ em đổi ý rồi, nhìn mẹ em thương quá. Bây giờ chỉ muốn tranh thủ ở với mẹ.

Hai đứa nằm thủ thỉ, đèn tắt, phòng cũng ấm cúng lắm. Nhưng nói tới đây tôi đã rấm rứt nước mắt. Tôi thật sự thương mẹ và lo cho mình. Những suy nghĩ từ những ngày đầu ra mắt gia đình Vinh cho tới bây giờ mới cảm nhận được nguy cơ thật sự. Nhưng ở bên cạnh người đàn ông của đời mình, tôi tự cho phép mình tự tin và mạnh mẽ. Tôi tin anh sẽ làm đúng những gì anh nói.

Vinh vuốt tóc tôi, tóc rối và còn cứng vì keo, nhưng khuya rồi nên mẹ không cho gội đầu. Anh vẫn cứ vuốt vuốt và hôn lên trán, lên mắt tôi. Vinh lau nước mắt cho tôi. Anh còn hôn lên bờ mi còn đọng nước mắt của vợ.

- Giờ không làm gì sao em?

- Không, hai cái chân em nhức quá.

Anh đang nằm, ngồi bật dậy mở đèn sáng, bóp bóp chân tôi, rồi đồng thời sờ soạng, không biết là massage cho vợ hay là đang kích thích vợ nữa. Mặc dù mệt lắm nhưng vẫn có một đêm mặn nồng cho trọn vẹn, mệt thêm xíu nhưng cũng không đến nỗi chết. Kiểu gì thì tôi cũng bỏ đói anh một thời gian rồi còn gì. Nàng dâu phụ còn nhắn tin chúc hai vợ chồng ngủ ngon và chúc “work hard”. Đúng là con quỷ!

Hành sự xong, hai vợ chồng cứ vậy mà ôm nhau, mặc kệ bộ drap nhớp nháp. Dù sao thì đây cũng là đêm động phòng chính thức của tôi, tạm quên đi những điều khiến tôi nặng lòng, nhìn Vinh ngủ say. Hôm nay anh uống cũng nhiều lắm. Khuôn mặt Vinh làm tôi nhớ lại ngày đầu gặp anh. Tôi nhớ lại nét mặt lúng túng đến bất lực khi anh rủ tôi đi đám cưới Diễm. Rồi tôi nhớ lần đầu chúng tôi quấn lấy nhau ở Vũng Tàu. Vẫn nguyên vẹn những cảm giác cũ, biết ơn và trân trọng. Đây đúng là chồng tôi rồi, tôi tin tưởng lắm, nước mắt lại khẽ rơi. Tôi choàng tay Vinh ngang vai mình rồi tôi trở mình quay mặt vô tường, nhớ cả Thái nữa. Lúc tôi khóc khi dâng rượu cho mẹ, Vinh nắm tay tôi thật chặt như kiểu trấn an vậy. Đêm vu quy mà sao bao nhiêu tâm trạng cứ ùa về. Với tay lấy cái điện thoại, nhắn tin cho Thái.

- Hôm nay vu quy, anh cũng mau lấy vợ đi nha, em cưới rồi đó. Khuya rồi, em chỉ nghĩ tới và báo cho anh biết thôi, anh đừng trả lời tin nhắn của em. Chúc anh ngủ ngon.

Phải nhắn tin xong, cảm giác mới đúng là trọn vẹn. Tôi gỡ tay Vinh ra, bước xuống nhà, thấy mẹ đã tắt đèn và im lặng, chắc mẹ đã ngủ rồi. Bây giờ tôi mới đi ngủ được. Tôi nhắm mắt và biết mình không chiêm bao, mọi thứ diễn ra như một cuộn phim vậy, và lẽ dĩ nhiên tôi cũng cầu mong mình luôn được hạnh phúc. Tôi nhìn đồng hồ trong diện thoại trước khi ngủ: 3h5 sáng.

Sáng ra, hơn 9 giờ tôi mới dậy, Vinh còn chưa dậy nổi. Tôi định để anh ngủ tiếp một chút nhưng khi định ngồi dậy anh đã ôm ghì lấy vợ, mắt vẫn nhắm nghiền.

- Anh dậy từ nãy rồi, chờ em thôi. Vậy mà giờ em tính bỏ anh đi xuống một mình hả?

- Đâu có, em tưởng là anh còn ngủ, muốn để anh ngủ thêm mà!

Nói có hai câu thôi mà con hổ lại đè tôi ra. Sáng sớm tôi đã là mồi cho con hổ đói. Haiz, con hổ này khoẻ thiệt, cứ động tới là lại chào cờ bất chấp đang đói cồn cào. Quần nhau một hồi mới thôi, tôi lại mệt lử. Hai đứa đi tắm và vệ sinh cá nhân, sẵn tôi thay luôn drap nệm, không thể nào nằm tiếp được nữa, quá là nhầy nhụa.

Tôi xuống nhà đã thấy mẹ ngồi đọc báo.

- Dậy rồi hả? Sáng mẹ ăn bò kho có mua cho hai đứa. Dung vô hâm lại đi con, mẹ có mua sữa đậu nành nữa. Hôm qua ai cũng mệt rồi.

- Dạ.

- Dung có đau bao tử không con?

- Dạ hơi hơi.

- Ừ, ăn đi rồi uống mật ong với nghệ.

- Dạ, mẹ khoẻ quá vậy. Sáng con uể oải mà mẹ tỉnh queo à? Tụi con lớn rồi mà, mẹ lo như con nít vậy kỳ quá.

- Ừ, mẹ thì ai cũng vậy, giận thì la, thì chửi, thì đánh nhưng lo thì phải lo. Đối với mày, mẹ phải lo gấp đôi.

- Giờ có con lo nữa mà mẹ, mẹ cứ lo cho bé vậy hoài phần con đâu? – Vinh chen vào.

- Mẹ chỉ mong hai đứa vui vẻ hạnh phúc, Vinh đừng ăn hiếp nó nha con. Nó không giống mẹ đâu, yếu đuối hơn mẹ nhiều. Con mà ăn hiếp nó, mẹ bẻ răng!

- Ha ha. Dạ, con thương còn không hết nữa mẹ ơi, sao mà ăn hiếp.

- Mẹ nói thiệt đó nha.

- Dạ, con hứa mà mẹ.

Tôi hâm đồ ăn dưới bếp vẫn kịp nghe mẹ vợ và con rể tâm sự, cảm thấy hạnh phúc và yêu đời khi có hai người yêu thương mình. Điện thoại có tin nhắn.

- Chúc em trăm năm hạnh phúc, em chắc chắn sẽ hạnh phúc mà, yên tâm nhé Dung.

- Cảm ơn anh.

Tôi cười một mình và cất điện thoại vô túi, không nhắn thêm nữa.

- Hai đứa ăn đi, rồi mẹ nói chuyện chút, xong mẹ đi có công chuyện.

- Thì tụi con ăn, mẹ cứ nói đi có sao đâu.

- Ừ, mẹ tính tiền đãi tiệc, trừ đi tất cả còn dư 28 triệu, tiền này mẹ sẽ cho cho đứa coi như phụ chi phí đi tuần trăng mật.

- Mẹ cứ giữ đi mẹ ơi, mẹ lo cho tụi con vậy nhiều rồi. - Vinh nói.

- Chưa xong, để mẹ nói tiếp. Đến khi nhà trai qua rước dâu, lúc đó sẽ mẹ công bố của hồi môn cho con Dung luôn. Bộ nữ trang con đeo là quà cưới của mẹ thôi.

- Còn nữa hả mẹ?

- Ừa, trước lúc ngoại mất có dặn mẹ hết rồi. Rồi mẹ làm ăn bao nhiêu năm nay. Ngoại mất cũng cho lại mẹ tiền, mà mẹ chỉ có một mình con thôi. Nay mẹ già rồi, giữ tiền khư khư làm gì nhiều.

Tôi cảm thấy hơi bồi hồi. Rõ là từ nhỏ tôi được thương rồi nhưng mà đến tận bây giờ, mẹ và ngoại vẫn luôn lo xa cho tôi. Tôi cảm động lắm.

- Tiền của mẹ cũng như tiền của con. Con đâu có cần nhiều tiền đâu. Mẹ cứ giữ đi, có gì con cần thì con xin mẹ.

- Đâu có được, ngoại dặn dò cho mẹ hết rồi. Trước khi mất ngoại chỉ trăn trở một mình mày mà. Có chồng rồi phải khác, phải biết tính toán cho cuộc sống gia đình chứ, đâu có nói vậy được con!

Mẹ bắt đầu rưng rưng, làm tôi cũng sụt sùi theo. Vinh ngồi đó vẻ mặt cũng đầy tâm sự.

- Của hồi môn của ngoại để lại cho con là hai cây vàng và 100 triệu, của mẹ là 100 triệu, còn phần cậu dì thì mẹ không biết. Chú bạn mẹ có gửi đi đám cưới 1000 đô la, mẹ chưa tính vô cho con trong tiệc hôm qua. Để nữa rước dâu mẹ dăn dò con, rồi thưa chuyện với nhà chồng con, mẹ sẽ nói luôn. Còn Vinh, nói thẳng ra nhà mẹ không giàu bằng nhà con, nhưng mẹ muốn nhà con hiểu mẹ không để con mẹ khổ. Mẹ không muốn mọi người nhìn vô con mẹ nói con mẹ ham giàu gì đó. Với mẹ thì không sao, mẹ cũng không có ý khoe khoang hay phô trương nhưng mẹ muốn dập tắt ngay từ đầu những người ác mồm ác miệng. Ai nói gần nói xa con mẹ, mẹ không để yên đâu.

- Mẹ lo quá rồi, có ai nói gì đâu mà. Không phải mẹ hay bảo con là người dưng không nuôi cơm thì không phải quan tâm sao?

- Mẹ cũng suy nghĩ nhiều. Mẹ tính tất cả tiền bạc cho hai đứa là bí mật. Nhưng rồi mẹ nghĩ lại không phải ai cũng như mình. Thôi thì coi như mẹ thực hiện theo tâm ý của ngoại, nữa hai đứa có cần mẹ hỗ trợ gì thì cứ nói. Mẹ còn tiền mà.

- Con không lo được gì cho mẹ, mẹ cứ như vậy, con thấy xấu hổ quá.

- Mày đi xấu hổ với người dưng đi, sao lại xấu hổ với mẹ? Đẻ mày ra thì phải nuôi, phải lo. Cho tụi bây biết là cha mẹ không phải lo cho mấy đứa lúc nhỏ thôi đâu. Khi tụi con lớn ba mẹ sẽ lo theo kiểu khác, lo những cái khác.

- Dạ, tụi con cảm ơn mẹ. Nhưng những tiền vàng mẹ cho tụi con, con sẽ để dành đó, thực sự cần con mới dám xài tới. Tất cả con sẽ để cho Dung giữ, đó là hồi môn của mẹ cho con gái mà. - Vinh nói.

- Ừ, hai đứa tính sao là chuyện của tụi con, mẹ không có ý kiến. À, Vinh cho mẹ gửi lời hỏi thăm má con nha, mong là tới thứ bảy này má con khoẻ.

- Dạ, con cảm ơn mẹ.

Tôi nghe mẹ nói, chỉ biết ngồi im thôi… Tôi chẳng phải là đứa cần tiền hay những thứ vòng vàng. Có chăng thì tôi thích được đi du lịch đây đó và mua sắm áo quần thôi. Thực tâm cũng chưa bao giờ nghĩ về sẽ giữ một số tiền và vàng lớn nữa. Ngay cả cái xe, cái điện thoại tôi xài toàn là tới lúc hư hay quá cũ không thể chấp nhận được mới mua cái mới.

Nói xong mẹ tôi đi công chuyện, ở nhà còn hai đứa ngồi thần ra đó, tô bò kho chưa ăn hết.

- Mẹ em thương em quá.

- Ừa.

- Chắc đó giờ không bị đòn hả?

- Ai nói anh, trước thời điểm gặp anh là em bị đòn như cơm bữa. Mẹ đánh như phim luôn.

- Thiệt không?

- Ừ, lúc em bỏ nhà đi đó… Mà thôi, em không muốn nhắc lại, giờ mẹ em thương em quá làm em thấy mình có lỗi và bất hiếu quá, không có lo cho mẹ được gì hết.

- Ừ, thôi thì mai mốt khi nào nhớ thì về với mẹ chơi, đâu có xa lắm đâu.

- Anh thấy mẹ nói anh, mẹ đòi bẻ răng nếu anh ăn hiếp em không? Mẹ em nói thiệt đó.

- Ừ, anh nghe cũng ớn ớn.

- Em quậy nhưng hiền, còn mẹ em hung dữ lắm. Nhưng em giống mẹ được một cái.

- Cái gì em?

- Nói dứt là dứt.

- Ý là gì đây?

- Thì là dứt khoát đó.

- Ừ.

- Anh ăn xong rồi về đi, thay đồ thay đạc nữa. Lát em ra tiệm gội đầu, chứ gội ở nhà chắc không sạch, giờ ngứa quá nè.

- Ừ, em không về chung thiệt hả?

- Không. Anh cho em gởi lời thăm má anh. Mà thôi anh cứ về, lát em gọi má sau. Anh nói nhà anh là do nhà em không có ai nên em phụ dọn dẹp với mẹ.

- Uhm, tối anh qua em nha.

- Tùy anh à. Nhưng nếu ba má có hỏi anh nói em mệt lắm nha, để mắc công người lớn khỏi trách em. Mà em mệt thiệt, đã mệt sẵn mà còn bị anh hành nữa mà.

- Ha ha, ừ, anh biết rồi.

Nói gì nói chứ tôi cũng không muốn gia đình chồng nghĩ mình chống đối hay tính toán, chỉ mong họ hiểu cho hoàn cảnh và cảm giác của tôi và mẹ tôi thôi. Tôi cũng không muốn Vinh khó xử nữa. Haiz, thấy vậy chứ cũng mệt mỏi dữ lắm.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 35

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 28


Vượt Qua Lôi Trì

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37


Ê, Bưu Kiện Của Anh Này

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 81


Bách Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50