Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 33
Chương trước: Quyển 2 - Chương 32
Hôm nay, sáng sớm Vinh lại về miền Tây để chốt lại giấy phép gì đó. Hình cưới, album cưới, rồi áo cưới, áo dài, make up, bạn bưng quả, dâu phụ, nhà hàng nói chung là chuẩn bị xong hết rồi. Vì hôm nay không có Vinh nên tôi ngủ nướng tới 9 giờ mới dậy. Mười ngày nữa tới đám cưới. 10 giờ sáng, đang ngồi ăn đồ ăn sáng mẹ nấu cho thì điện thoại reo, số lạ lắm.
- Alo?
- Alo, cho hỏi có phải số Dung không vậy?
- Dạ đúng rồi chị.
- À, hên quá.
- Chị là...?
- À, chị là Diễm.
- Diễm nào chị?
- À, chị Diễm bạn anh Vinh đây em. Hôm nay nghe nói anh Vinh đi về quê, chị mời em đi café được không? Hay đi ăn gì cũng được?
- Mà có gì không chị?
- À, chị muốn xin lỗi và giải thích chuyện hôm bữa đó mà.
Mắc cười, xin lỗi sao không xin lỗi liền mà phải đến hôm nay, hay là định cho tôi một cú sốc nào nữa đây mà. Giờ sốc gì tôi cũng đạp qua mà cưới. Tiếp chuyện mấy con đàn bà xấu tính thì không phải sở thích của tôi, mà không phải sở thích thì không quan tâm. Tuy nhiên, cũng hơi tò mò một chút. Thể loại nguy hiểm hay tỏ ra mình biết nhiều về anh Vinh và gia đình, thấy mà ghét.
- Ok chị.
- Mấy giờ em đi được, vì hôm nay chị cũng rảnh, chị off.
- Mấy giờ cũng được chị.
- Ok, vậy 4 giờ chiều nay ở… À, ở đâu thì tiện cho em?
- Đâu cũng được chị!
- Ok, quán Rita trên An Dương Vương em biết không?
- Ok chị.
Bất ngờ chưa? Nhưng tôi không hề lo sợ. Đẹp thì có đẹp thiệt nhưng cái kiểu người này tôi không quan tâm. Để coi hôm nay làm trò mèo gì, để coi nói gì. Bữa giờ không nói, nay còn có 10 ngày nữa cưới lại nói, đúng là hồ ly tinh. Tôi bình tĩnh nhận lời không một chút ngại ngần. Tôi muốn đối mặt và khẳng định chủ quyền. Có thể má anh Vinh thích bả nhưng điều đó không liên quan đến tôi. Chiều nay tôi quyết ăn mặc đơn giản và không trang điểm, tôi muốn chứng minh Vinh thương tôi không phải vì bề ngoài, không phải vì tôi sắc sảo hay thông minh, không cần phải quen nhau 5 hay 10 năm. Vinh thương tôi và muốn cưới tôi chỉ vì tôi là tôi mà thôi.
Chiều, 2 giờ tôi đi tắm, tắm ra tôi lựa một cái quần jeans và áo thun. Tôi đóng thùng đi bata thôi. À, nhưng tôi thắc mắc làm sao mà bả biết số điện thoại của mình. Nói là không lo lắng nhưng tôi cũng sẽ cố gắng dằn mình lại, cố gắng bình tĩnh trong mọi tình huống. Làm gì có chuyện bà đó hẹn hò Vinh rồi gọi tôi ra - đó chỉ là trong phim thôi. Hôm nay chắc chắn Vinh của tôi đi về Cần Thơ rồi! Nghĩ bâng quơ nhiêu đó tôi lấy xe ra đi, tôi muốn tới sớm.
Và tôi tới sớm thật, mới có 3h45 tôi đã tới nơi rồi. Tôi lấy cái Blackberry của Vinh mua đền ra nhắn tin cho anh, phút ngẫu hứng lúc chờ đợi và muốn xác minh chính xác coi anh có đang ở Cần Thơ thật không! Hai đứa cứ nhắn tin qua lại nói chuyện tào lao thôi. Vinh nói người ta cho nhãn hột tiêu, biết tôi thích nên khoe tôi. Tụi tôi nhắn tin vậy mà cũng gần 20 phút. 4 giờ rồi, tôi nhìn vòng vòng vẫn chưa thấy ai tới. Đúng là cái đồ đàn bà dây thun, hẹn người ta lần đầu, phụ nữ với nhau thôi mà cũng bắt người ta đợi.
4h15, mụ hồ ly gọi:
- Alo?
- Em tới chưa?
- Rồi chị.
- Em chờ xíu, xe chị bị hư, chị đang sửa.
- Ok chị, nhưng 5 giờ chị chưa tới là em về nha, tối em có hẹn.
- Ok em, chị tranh thủ mà.
Nghe là biết xạo rồi, sửa xe mà im re như trong phòng vậy. Nhưng thôi kệ, ráng chờ một chút coi sao. 10 phút sau, hotgirl xuất hiện, ăn mặc thời trang thôi rồi, trang điểm kỹ thôi rồi, tay đeo cái nhẫn cưới có cái hột bự chảng. Vừa đi vừa bấm điện thoại, vì bả đâu có biết mặt tôi, chỉ tôi thấy qua bả bữa đó thôi. Tôi vẫy tay, người phụ nữ sành điệu đi tới, cười chào và ngồi xuống.
- Xin lỗi em đã chờ chị, xe tự nhiên hư em ơi.
- Không sao chị.
- Em trắng quá há? Chị nhớ anh Vinh đâu có thích con gái trắng?
Tôi biết ngay thể nào cũng “đâm bị thóc chọc bị gạo” mà, nhưng thôi bài này không có tác dụng với Dung đâu. Dung chỉ mềm với Vinh thôi chứ với con nào cứng tới đâu Dung cứng tới đó, đừng có mơ mà làm Dung buồn. Còn giả bộ kiểu thân thiện nữa, tôi khinh.
- Dạ. - Tôi cười tươi bình thản.
- À, chị vô duyên quá. Hôm nay chị hẹn em là để giải thích chuyện hôm bữa.
- Dạ, em nghe, chị cứ nói.
- Thì chị có gọi cho anh Vinh kể chuyện chị mất em bé. Nói chung cũng bạn cũ lâu năm, không biết sao lúc đó chị lại gọi cho ảnh nữa. Vậy mà anh Vinh mua cho chị một đống thuốc bổ, tội nghiệp.
Tôi cười khinh khi trong bụng, đúng là rắn độc mà. Mặt tươi rói, miệng thì lúc nào cũng cười, thứ người này sao mà có đạo đức làm bác sĩ được không biết nữa!
- Dạ, bạn cũ, người yêu cũ mà chị. Ảnh lo cho chị chút cũng bình thường.
- Ừ, thì đó, nói thiệt chứ ngày xưa anh Vinh ảnh thương chị lắm.
- Dạ.
- Ai cũng biết hết em...
- Dạ, ảnh có kể em nghe mà chị. Vậy mà hai người chia tay, uổng ghê!
- Duyên số thôi em, nhưng phải nhờ tụi chị chia tay thì em mới được làm vợ ảnh chứ, phải không nè.
- À, ảnh được làm chồng em chứ chị? Ngày xưa em cũng chia tay bạn trai em. Hoàn cảnh cũng gần giống chị, em cũng chia tay người ta nhưng khác ở chỗ không phải là vì em có bạn trai mới.
Há há, nhìn con rắn độc mặt đổi sắc vì ngượng mà thấy sảng khoái gì đâu à. Tôi cười hả hê trong lòng, kiểu như một cú knock out đo ván vậy, cho chừa cái tội dám khích tôi nè.
- Em biết sao không? Ngoài xin lỗi em vì đã làm em hiểu lầm anh Vinh chị cũng muốn chia sẻ vài điều. Vì thời gian gắn bó của tụi chị quá lâu, chị nghĩ em nên hiểu thêm về chồng mình. Em không phiền chứ?
- Không chị, chị cứ nói.
- Anh Vinh thích con gái tóc ngắn lắm, cho nên chị để tóc ngắn từ đó tới giờ nè.
- Ủa, còn chồng chị?
- Chồng chị sao cũng được em.
- Ừa, em tưởng chồng chị cũng thích tóc ngắn chứ.
2-0 nha, tưởng con này khờ khạo và dễ trúng bẫy lắm vậy. Dung nay 26 chứ không phải Dung 18 nữa đâu nha gái, gái già, đẹp mà già!
- Anh Vinh ảnh nhậu dữ lắm, uống hoài không say đâu nhưng chị cũng sợ ảnh dễ bị gan, có gì em chằn chằn ảnh.
- Dạ, em biết chị, cảm ơn chị. Mà chị bác sĩ chuyên khoa gì?
- Khoa ngoại em, có gì không em?
- Thì em tính ảnh có bị gan thì em sẽ nói ảnh gặp chị khám, hi hi.
- Em vui tính ghê!
- Gì nữa chị nói em nghe tiếp đi chị!
Tôi vẫn còn đang thắc mắc không lẽ sau lần phá đám bất thành đó thì chỉ có như vậy thôi sao chứ. Tôi nghĩ là con rắn đó càng thể hiện thì tôi sẽ hưởng ứng theo câu chuyện một cách tích cực nhất có thể.
- Anh Vinh rất hiểu chị, chị cũng vậy. Nên hôm bữa chị có chúc ảnh và em hạnh phúc, chị thật sự hy vọng hai người hạnh phúc.
Đúng là cái thứ vừa cướp vừa la đây mà, chúc hạnh phúc bằng cách nắm tay chồng tôi! Đê tiện!
- Chị cũng phải hạnh phúc nữa nha chị.
- Đương nhiên, chị rời xa anh Vinh, mà em biết đó, ảnh thương và tốt với chị cỡ nào thì em phải hiểu chồng chị còn thương và tốt với chị hơn. Đâu phải đơn giản mà chị chia tay mối tình đầu lâu năm đâu em. Cũng day dứt lắm, nhưng phải chọn thôi vì chị mưu cầu được hạnh phúc mà.
- Vậy ý chị là anh Vinh không đem lại hạnh phúc cho chị sao?
- Không, anh Vinh đem lại hạnh phúc cho chị chứ. Nhưng anh Hậu chồng chị đem lại cho chị nhiều hạnh phúc hơn.
- À à.
- Nhưng chị có một điều áy náy với em.
- Sao chị?
- Má anh Vinh thương chị lắm, như con vậy. Mặc dù bây giờ chị đã yên bề vậy mà lâu lâu má ảnh cũng nói phải chi chị với anh Vinh cưới nhau. Mấy lúc bác nói vậy chị chỉ cười trừ.
- Vậy thì sao lại ngại với em, có sao đâu chị?
- Thì sau này em về nhà, bác có nói về chị em bỏ qua nha.
- Dạ, chị khỏi lo, em chỉ sợ anh Vinh thôi chứ má ảnh thích chị đâu có ảnh hưởng tới hạnh phúc của tụi em.
- Ừa, em nghĩ đơn giản vậy thì tốt, chị chỉ sợ em nhạy cảm.
- Dạ, thì em cũng nhạy cảm nhưng chỉ nhạy cảm với anh Vinh thôi chị. Cảm ơn chị đã quan tâm.
- Hôm nay anh Vinh về quê không biết mấy giờ lên há?
- Em không biết. Nhưng thường thì trước khi lên ảnh sẽ gọi em biết. Ảnh hay chạy thẳng qua nhà em rồi mới về nhà mà chị.
- Ừ, thấy anh Vinh thương em vậy chị cũng mừng và an tâm.
- Sao chị?
- Thì lúc trước chia tay, nhìn anh Vinh đau khổ chị chỉ lo ảnh sau này không thương ai được rồi ở vậy không lấy vợ. Ai dè chị lo xa quá.
- Dạ, lúc trước em cũng nghĩ như chị, thấy anh Vinh tội lắm, nhất là lúc chị cưới đó.
- Thì đó, nghe mấy đứa bạn chị nói ảnh nhậu li bì... chị lo lắm nhưng biết sao giờ em.
- Đúng là hiếm người yêu cũ nào được như chị, chia tay rồi có chồng hạnh phúc mà vẫn lo cho bạn trai ngày xưa… Em không làm được như chị rồi.
- Không có gì em, tại tánh chị hay lo xa.
- Dạ, em thấy ngưỡng mộ chị lắm.
Tôi cứ cười cười, cả ở ngoài và trong bụng. Cái con đàn bà này tính chọc chức tôi nhưng không ngờ tôi cứng quá chắc tức lắm đây. Vừa lúc đó Vinh gọi, tôi lại được dịp thể hiện rồi.
- Em có điện thoại.
- Ừ em nghe đi!
- Dạ.
Tôi cười một cái rồi bắt máy.
- Alo?
- Khoảng một tiếng nữa anh tới nhà em đó nha.
- Ừa, em biết rồi.
- Em đang ở đâu vậy?
- À,em đang đi café với…
Tôi nhìn qua ả, giả vờ lúng túng. Ả liền lắc lắc đầu ra hiệu đừng nói.
- Em đi café với bạn.
- Lâu chưa?
- Cũng hơi hơi
- Thôi em về đi nha, anh sắp về tới rồi đó.
- Ok anh.
- Bye em, lát gặp.
- Ok lát gặp.
Tôi vừa cúp máy, ả liền hỏi:
- Anh Vinh gọi em hả?
- Dạ, ảnh nói ảnh về sắp tới Sài Gòn rồi.
- Ừ, thôi vậy em về đi. Chị cũng muốn nói em nhiêu đó, coi như chị em phụ nữ chia sẻ kinh nghiệm với nhau vậy mà.
- Dạ, em cảm ơn chị nhiều nha.
- Uhm, chị thành tâm chúc hai người hạnh phúc.
- Dạ, em cảm ơn chị, chị cũng vậy.
- Vinh nói đúng, em dễ thương lắm. À, sẵn chị hỏi em nếu mai mốt tụi chị với tư cách bạn cũ đi café được không em?
- Dạ, được mà chị.
Tôi thầm nghĩ, thật ra Vinh hứa không bao giờ gặp bà rồi mà bà cứ vương vương tự đắc, đến tội.
- Ừ, chị hỏi trước để em khỏi phải hiểu lầm.
- Nhưng sao mà chị có số em vậy chị?
Con đàn bà chì cười tỏ vẻ bí ẩn lắm vậy.
- Dạ, thôi em về nha chị.
- Ừ, bye em, chầu này chị mời em.
- Dạ, cảm ơn chị, chị về sau hả?
- Ừ, chị ngồi lát rồi về.
- Dạ, bye chị.
Cuộc gặp kết thúc như vậy, chắc giờ này có người ngồi đó mà cục tức nuốt không nổi rồi. Tôi vui trong bụng, hả hê lắm. Tôi học cái cách khẳng khái của mẹ, và tôi đã làm được, không run sợ một chút nào hết. Mười ngày nữa là đám cưới của tôi, những con ruồi con muỗi đâu có đại náo được thiên cung chứ. Tôi phải về nhà gặp chồng mình. Tôi nghĩ chuyện này cũng không hay ho gì, nếu nói ra thì kiểu như tôi xấu tính. Nếu một ngày nào đó Vinh biết thì biết chứ tôi sẽ không định tự động kể, đằng nào cũng có mấy ý hạ thấp ảnh, tội nghiệp.
Nhưng tôi không hề biết chính cuộc gặp một phần là nguồn cơn của sóng gió hôn nhân sau này của tôi.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui cuộc gặp mặt với bà Diễm có phải là vì tôi cương quyết không cho anh Vinh mời bả đi đám cưới hay không nữa. Vì ông Vinh cũng có ý gửi thiệp mời, đi hay không đi là do bả nhưng mà vì tôi không thích nên không chịu. Rồi má Vinh từ đó cũng sinh giận hờn, nói là dù gì thì cũng là bạn học bạn cũ, rồi lúc bà Diễm cưới bả có mời, giờ làm như vậy là không biết điều, rồi đám bên nhà tôi thì quyền của tôi còn đám bên nhà trai đãi là quyền của nhà trai, muốn mời ai thì mời bla bla…. Tôi thì giả điếc cứ bỏ qua hết, tôi không thích sự hiện diện của một kẻ bội bạc, xấu tính và thủ đoạn. Có trời mới biết trong đám cưới tôi, mụ đó có lên cơn động kinh hay ngất xỉu gì không. Ai nói sao nói, ai nghĩ sao nghĩ, dẹp! Tôi cũng chẳng vì mấy chuyện không liên quan mà ảnh hưởng đến công sức tôi đã bỏ ra để đến ngày cưới. Tôi đã phải theo Tiên chăm sóc da mặt, rồi làm nail, rồi cả ăn uống cũng không dám ăn thả ga vì sợ bụng bự cả tháng nay. Mẹ tôi nói tâm lý luôn phải thoải mái, phải cương quyết và mạnh mẽ, không được tự phân tâm mất vui hay xuống tinh thần vì những việc không đáng.
Riêng Vinh, coi bộ không được mời bồ cũ cũng thấy hơi buồn, nhưng mà nói ngọt thì anh chịu liền. Chỉ có má chồng tôi là cứ càm ràm, vì mối thâm tình với gia đình chị ta nữa.
Đến ngày thứ năm, có nghĩa là thứ bảy này đám cưới thì má anh kêu tôi qua dặn dò này nọ. Nhưng vẫn cứ nhắc tới chuyện đó, chuyện qua rồi thì thôi đi, thiệp thì mời cả 10 ngày cứ lại phải xới lên, tâm lý tôi mấy ngày gần cưới nói chung dễ bực. Má chồng kêu tôi vào phòng dặn dò riêng một chút, lại nhắc tới chuyện đó vậy là tôi dỗi luôn.
- Tại sao mà má cứ phải nhắc đi nhắc lại chị Diễm với con vậy? Má quý chị ấy thì lúc nào mà không gặp được, đám cưới của con với anh Vinh má không thể tôn trọng con một chút được hả má?
- Thì kiểu gì con cũng đã quyết định rồi. Con có mời con nhỏ đâu, má chỉ nói cho con biết như vậy là sai thôi.
- Con xin lỗi má, con không biết sai chỗ nào. Nếu là đám cưới của má, má có để ba mời bồ cũ của ba không?
- Thôi, nói chung má không dám nói tới con. Đám cưới hai đứa thì hai đứa tự quyết định. Mấy người già ngày nay đâu có được lên tiếng, được chưa?
- Tùy má thôi, má nói từ bữa mời thiệp tới bây giờ rồi. Mốt con cưới rồi, má cho con vui chút được không má? Chị Diễm đó có tới đám cưới của con hay không có thiệt quan trọng vậy không má?
- Ừ.
- Con cảm ơn má đã hiểu cho con.
Tôi hầm hầm đi ra ngoài phòng thì gặp ba anh Vinh.
- Sao mặt con xanh vậy, con bị gì hả?
- Dạ không ba, không sao đâu ba.
- Ừ, tại bà già này làm nó giận nên vậy đó!
Má Vinh ngồi trong phòng nói vọng ra, thiệt làm tôi điên lên. Tôi không hề có ý hỗn hào với ba má chồng chi cho mang tiếng và bị ghét. Mà hễ nhắc tới con mẹ kia là máu tôi lại trào ngược, kiểu gì phải cứ nhắc chị ta với tôi làm gì, quan trọng cỡ nào vậy không biết. Chuyện không có gì mà cứ phải làm lớn lên, bực mình không chịu nổi.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 34