Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 35

Chương trước: Quyển 2 - Chương 34



Một tuần trôi qua như cơn gió. Trong sáu ngày đó tôi cũng bướng lắm, không thèm qua nhà Vinh luôn. Kiểu gì mai mốt cũng bỏ mẹ ở nhà một mình mà qua nhà anh ở còn gì. Đến ngày thứ sáu, nhà tôi lại chuẩn bị bàn thờ gia tiên, rồi cổng hoa để đón nhà trai qua đón dâu. Tôi lại phải chuẩn bị váy cưới, áo dài, vòng vàng các kiểu. Cưới thì vui, thì nôn nao thiệt nhưng mà mệt quá!

Tối bữa đó, nhóm họ bên nhà tôi, trong gia đình anh chị em, bạn bè qua chơi đông vui, chọc ghẹo đủ thứ. Có đứa thì dặn dò, có đứa cũng tỉ tê, rồi có đứa lại trách móc tôi bỏ cuộc chơi sớm. Sớm gì mà 26 tuổi mới chồng mà còn nói sớm, không thì chắc làm mắm luôn quá! Tôi uống hết hai chai spy.

Bạn bè về, hôm nay Vinh cũng đi chia tay bạn nên không có ghé qua. Cậu, dì và anh chị họ phụ dọn dẹp xong cũng về hết. Giờ chỉ có hai mẹ con ở nhà. Chưa bao giờ nhìn mẹ mà tôi thấy thương hơn lúc này. Vẫn dáng ngồi đó, đeo mắt kiếng và đọc báo, dáng ngồi của một người phụ nữ mạnh mẽ, hung dữ, bản lĩnh. Người phụ nữ của tôi không cần đàn ông sống cạnh, không cần dựa dẫm vào ai. Bất chợt tôi nghĩ, khi buồn thì mẹ tìm đến ai, ngoại cũng không còn, giờ nhà lại thêm vắng vẻ. Cô Hà giúp việc phải mười ngày nữa mới lên được, lần đầu tiên tôi thấy lo cho mẹ. Thấy trong lòng nghẹn ngào. Tôi đi đến ôm cổ mẹ từ phía sau, không nói gì tôi hôn lên tóc mẹ, nước mắt ứa ra. Mẹ nắm lấy hai bàn tay của tôi. Tôi cũng nghe nước mắt rớt lộp độp trên tay mình, mẹ khóc…

- Mẹ xin lỗi vì thời gian quen Cường, mẹ xin lỗi con. Đáng lẽ mẹ phải nói từ lâu nhưng mẹ lúc nào cũng cảm thấy tự ái, vẫn một sự ích kỷ, một suy nghĩ mẹ là mẹ, mẹ có quyền sai.

- Thôi, là tại con cũng hư mà, mẹ đừng nói nữa. Con quên hết rồi, nếu quay lại lúc đó, mẹ có như vậy không?

- Mẹ không biết! Mẹ xin lỗi vì đã đánh con rất nhiều, tại mù quáng, mất nết mà quên mất nhiệm vụ của mình. Bản năng mẹ lúc đó không tìm thấy. Mẹ quên là mẹ cũng từng trải qua lứa tuổi của con.

- Là tại con lì mà, con hỗn với mẹ, làm mẹ buồn, ngoại buồn. Con bất hiếu không lo được cho mẹ, cho ngoại. Mẹ có muốn con ở đây không, con qua đó một thời gian sẽ nói anh Vinh xin về ở với mẹ.

- Đâu có được, Vinh nó là con trai duy nhất trong nhà mà. Ba má lớn tuổi nhà phải có con trai con dâu chứ.

- Vậy còn mẹ thì sao?

- Mẹ không có chồng là lỗi của mẹ. Giờ mẹ sống một mình là do mẹ tự chọn lấy. Nhưng mẹ khoẻ mà. Ít bữa chị Hà lên, rồi cho mấy đứa nhỏ mướn phòng ở, cũng vui mà. Nhà còn có Nemo nữa.

- Mẹ ơi, con xin lỗi.

- Qua nhà người ta ở phải nhìn trước ngó sau, phải biết lễ nghĩa tối thiểu, không được ăn nói cục cằn, không được hỗn hào với ba má chồng, không được bất hoà với chị em chồng. Ăn uống phải giữ sức khoẻ, né mấy cái món dễ dị ứng, nhưng nếu không thích ăn cũng phải biết nói khéo. Nịnh bợ là không tốt nhưng sống nhà chồng đôi khi cũng phải biết nói ngọt lấy lòng người ta. Như vậy để con sướng chứ không phải cho ai, biết chưa?

Mẹ cứ nói hết cái này tới cái khác, còn dặn tôi phải nói chuyện nhỏ, coi tivi nhỏ và ít khóc khi coi phim, vì dâu mới mà cứ khóc nếu má chồng khó họ sẽ nói mình trù ẻo gây xui xẻo… Mẹ thao thao còn tôi thì cứ vậy mà ôm mẹ.

- Mẹ luôn mong và cầu cho con hạnh phúc. Nhưng nếu không may con không hạnh phúc, nhà chồng bạc đãi, chồng vô tâm thì về, nhà ở đây, phòng ở đây, nhà có mẹ, có ngoại, được bên đó thì ở không thì về. Nếu không làm gì sai hay không có lỗi thì tuyệt đối không được chịu đựng, nghe không?

- Dạ, con biết rồi. - Tôi vẫn rấm rứt.

- Cho dù có bầu, có con đi nữa cũng không được chịu đựng, có gì cứ về với mẹ. Ngày mai họ qua rước dâu mẹ cũng nói rõ luôn, đừng có mơ mà ăn hiếp con!

- Thôi thôi, xin can đi, có ai ăn thịt ăn cá gì con của mẹ đâu. Bên đó có đến hai giúp việc chắc cực thì cũng không cực đâu mẹ, mẹ cứ như vậy hoài con hư suốt đời!

- Mẹ thừa biết con không thể mạnh mẽ và quyết đoán như mẹ. Ngày xưa ngoại cũng cưng mẹ nhưng ngoại còn phải lo cho các cậu, dì nên mẹ phần nào tự lập. Rồi tính của mẹ cũng có phần hung dữ, mẹ biết tiết chế cảm xúc và ít khóc. Còn con thì khác, mẹ với ngoại hiểu hết tính con. Con lại hay bệnh vặt, khó nuôi, rồi còn mít ướt nữa cho nên mẹ mới lo nhiều.

- Con không có nghĩ nhiều đâu, thiệt đó nhưng mà mẹ nói cái con lại sợ.

- Mẹ có cảm giác má chồng con không có dễ như con nói đâu.

Tội nghiệp mẹ lắm, đó là mẹ còn chưa biết chuyện Chi, Diễm, rồi mẹ không biết chuyện má anh Vinh thương Diễm cỡ nào. Mẹ nói gì tôi cũng gật đầu, nhưng tôi không biết khi tôi gặp chuyện buồn ở nhà chồng có dám kể mẹ nghe hay không, hay là lại một mình chịu đựng, che đậy cảm xúc rồi lại khóc ròng trong tâm. Không biết mẹ vui khi thấy tôi vui thì tôi có nỡ kể chuyện buồn cho mẹ không nữa.

- Trễ rồi, con đi ngủ đi, mai thì mệt cả ngày.

- Nay con ngủ với mẹ

- Ừ.

Vậy là tôi ngủ với mẹ, được ôm mẹ một đêm trước khi về nhà chồng. Tôi nhắn tin cho Vinh rồi hai mẹ con ôm nhau ngủ. Sáng còn phải dậy sớm lo mua đồ bày lên bàn thờ mà.

Sáng sớm không biết mấy giờ đã thấy mẹ dậy, tôi vơ lấy cái điện thoại coi giờ. Hé mắt ra mới có 5 giờ, tôi bới xới định ngồi dậy thì mẹ đè vai xuống biểu ngủ tiếp đi. Mẹ có hẹn với dì hai đi mua trái cây, có dặn người ta rồi.

- Con nằm ngủ thêm cho đủ giấc đi, trang điểm cho đẹp, mẹ đi lấy trái cây thôi.

Giọng mẹ thì thào, tôi cũng còn buồn ngủ nên ngủ tiếp luôn. Tới 7 giờ mấy mới dậy, mẹ đã mua sẵn đồ ăn sáng cho. Thấy mấy cậu, mấy dì đã ở nhà sẵn, đang sửa soạn bày biện bàn thờ và bàn khách để đón. Con Tiên cũng có mặt sớm, tại vì 10 giờ là nhà trai qua rồi.

Tôi dậy ăn sáng, cả nhà ai cũng tất bật nhưng không ai cho tôi đụng tay làm gì cả. Ăn xong rồi tắm, con Tiên cũng kêu chị make up qua tới. Tới gần 9 giờ thì mấy cậu, dì về nhà thay đồ đẹp, mẹ cũng đi trang điểm làm tóc ngồi trên phòng chờ.

9h30 tôi trang điểm xong, mẹ dặn ở trên lầu cho tới chừng nào mẹ lên dẫn xuống mới xuống. Tôi ngồi trên phòng cũng hồi hộp lắm. Rồi nhà trai cũng qua, tôi nghe tiếng xe, tiếng rộn rã dưới nhà, một lát tôi thấy Tiên chạy lên, nó báo nhà trai vừa trao quả, rồi nó có bưng bộ áo dài màu đỏ lên cho tôi, đó là của nhà trai đem qua để cô dâu mặc để về nhà chồng, nó giúp tôi mặc áo dài xong rồi chạy xuống nhà.

Mẹ tôi bước lên, mẹ thiệt là đẹp và sang trọng. Mẹ nhìn tôi, mẹ véo hai má tôi, mắt tôi cay xè.

- Giờ mẹ dẫn xuống, không được khóc nghe, trôi hết phấn son xấu lắm.

Tôi gật gật đầu nắm tay mẹ bước xuống. Vừa ra khỏi phòng đã có anh quay phim chụp hình quay lia lịa, tôi hơi run nhưng phải cười thiệt tươi.

Mẹ dẫn tôi xuống nhà, hai bên gia đình bắt đầu làm nghi thức, thưa chuyện và thắp đèn bàn thờ. Xong hết thì mẹ xin phép cho tôi với Vinh lên lầu lạy bàn thờ tổ tiên và bàn thờ ngoại.

Xong hai đứa xuống nhà. Hai gia đình bắt đầu tặng quà cưới, hai vợ chồng đeo nhẫn cưới và uống ly rượu giao bôi. Cả nhà vỗ tay rộn rã. Rồi đây là lúc nhà trai trao sính lễ còn mẹ thì công bố của hồi môn. Máy chụp hình lia liên tục, trời thì nóng, mồ hôi chảy mà tôi thì cứ run, hai đứa còn phải luôn vào ống kính và cười, phía ngoài nhà hàng xóm bu lại coi cô dâu chú rể rất đông.

Sau khi trao quà và sính lễ xong xuôi thì chủ hôn bên nhà trai - bác hai anh Vinh mới xin rước dâu về nhà. Lúc này mẹ tôi mới xin nán lại, dặn dò con gái và thưa chuyện với nhà trai. Mắt tôi bắt đầu cứng và cay.

- Dạ xin thưa với gia đình cháu Vinh, hôm nay tôi xin gửi gắm đứa con gái duy nhất của tôi cho gia đình. Sau khi đám nói, đám hỏi và hôm nay mới rước dâu chính thức. Trước, tôi xin cảm ơn gia đình đã thực hiện đầy đủ nghi lễ, đó là mong muốn của bà ngoại Dung, cũng cảm ơn gia đình cũng luôn tốt với Dung. Vì là con gái duy nhất nên tôi cũng cưng chiều cháu, nên sau này cháu có lỗi gì thì mong anh chị thương tình bỏ qua. Tôi coi Vinh như con trai nên mong anh chị thông gia làm ơn hãy coi Dung như con gái. Nếu Dung lỡ có làm sai chuyện gì xin anh chị cứ mắng vốn tôi, tôi sẽ dạy lại cháu. Con dại cái mang chứ có một mình ở nhà chồng mà bị la thì tủi thân lắm.

- Dạ chị yên tâm, ở nhà chúng tôi thì vợ Vinh không phải làm dâu cực khổ. Tính tôi với ba thằng Vinh cũng không có hay xét nét, nếu cháu chưa quen nhà tôi sẽ tạo điều kiện cho cháu thích nghi mà. - Má Vinh đáp lời.

- Dạ, cảm ơn chị, không phải vấn đề là quen hay không quen, cũng không phải chuyện có làm dâu phục vụ nhà chồng hay không. Chị cũng có con gái, khi gả con đi tâm trạng người mẹ như tôi mong chị hiểu. Chuyện ở nhà chồng là chuyện lâu dài, sớm không quen muộn cũng quen. Tôi chỉ sợ ấn tượng ban đầu mà ba mẹ chồng thấy không thích Dung thì tội cho cháu lắm.

- Dạ, chị yên tâm. Chúng tôi cũng sẽ chăm sóc và tốt với cháu mà.

- Với lại, mẹ cũng mong Vinh hãy yêu thương và chăm sóc con gái của mẹ, mẹ mong hai đứa luôn hạnh phúc và sớm có tin vui cho hai gia đình. Mẹ chỉ có một bé Dung, hy vọng hai đứa thường xuyên về thăm mẹ.

- Dạ. – Vinh đáp lời.

- Mẹ muốn Vinh hứa trước hai họ là cỡ nào cũng không động tay động chân với vợ con.

- Dạ, con hứa con sẽ không như vậy. Sẽ thương yêu và chăm sóc cô dâu của con.

Rồi mẹ nắm tay tôi, dặn dò như tối hôm qua, nét mặt của mẹ đầy cảm xúc nhưng mà không hề khóc. Còn tôi thì nghe mẹ nói tới đâu nước mắt chảy ròng ròng tới đó.

Rồi gia đình đưa tôi về nhà trai. Trên xe hoa mà tôi cứ khóc suốt, không biết sao mà cứ thấy thương mẹ, cứ thấy có lỗi rồi khóc… Vinh cứ lấy khăn giấy lau nước mắt và nắm tay tôi.

Tới chiều thì lên nhà hàng, bên nhà trai mới tới 60 bàn, hôm nay tôi còn rã rời hơn. Giây phút cô dâu chú rể lên sân khấu trong tiếng hò reo của cả sảnh tiệc nghe thật là thích. Pháo hoa rồi bông giấy bắn tung toé, cô dâu chú rễ khui và rót rượu, cắt bánh cùng đội múa thiếu nhi mặc đồ thiên thần rất dễ thương.

Đám cưới rất hoành tráng với màu trắng và lan tím trang trí chủ đạo, rất chu đáo nữa vì Vinh đã chuẩn bị kỹ càng từ cách trang trí bàn tiệc, không gian đón khách cho đến ngay cả cái thực đơn trên bàn cũng đẹp. Và tôi thì phải cười suốt buổi lễ, mỗi bàn phải chụp hai kiểu hình, xong rồi phải tiễn khách và chụp hình. Hai nhân của tôi tưởng là đã bị mất cảm giác. Nhìn mẹ tôi đi chung tiếp khách theo bàn cũng thấy thương, chắc mẹ cũng mệt lắm. Hôm nay tôi cũng thay một áo dài và hai áo cưới, nhưng mà mẫu khác.

Hôm nay về nhà chồng, vừa mệt vừa đuối mà vì không phải nhà mình nên không có dám thể hiện, cứ giả bộ là ít mệt. Vinh thì say quá trời quá đất, má chồng thì cứ cái kiểu “sao không dằn nó lại, uống quá trời vậy sao chịu nổi”. Ôi thôi, tôi cứ bỏ ngoài tai, đám cưới mà không uống thì đám gì mới uống. Tôi chỉ nhớ mẹ tôi thôi, lúc tiệc vừa tàn khách khứa về, mẹ còn tranh thủ tới dặn dò tôi, nắm tay tôi bóp bóp... Mẹ chỉ biết chúc tôi hạnh phúc, nhớ lại cảnh đó tôi không muốn đẻ con gái chút nào, gả con đi chắc là đau lòng lắm. Giờ về nhà chồng, tôi nhớ mẹ, thương mẹ muốn điên lên.

Vinh say không đi nổi, cả nhà phải đỡ ổng vô phòng. Cô út nhà chồng rất dễ thương. Em ấy giúp tôi tháo hết nữ trang ra, tẩy trang cho tôi và còn gỡ từng cái kẹp tăm trên đầu tôi để tôi đi tắm gội vì tôi tắm từ sáng, giờ người rất rít, ra em còn sấy tóc cho tôi.

- Ở đây chị còn có em nha, đừng quên. Má hơi phát xít nhưng mà má cũng cưng em, ba cũng cưng em. Em sẽ đứng về phía chị.

- Chị cảm ơn Vy.

- Chị, ngày mai nghỉ ngơi đi rồi thứ hai đi honey moon, đi tới chủ nhật với về đó. Anh ba dặn em lo kỹ vụ này lắm.

- Ừa, chị cảm ơn, ổng tỏ vẻ bí hiểm lắm.

- Thì ảnh bàn với em từ lâu rồi đó, phải khó lắm mới đặt được cái phòng khách sạn đúng ngày cưới đó nghen.

- Ủa, vậy hả?

- Dạ. Mà thôi, em không bật mí nữa đâu, he he.

Cô út sấy tóc cho tôi, vừa sấy vừa tâm sự, xong em ấy còn kêu tôi duỗi thẳng chân để em bóp chân giùm. Chân tôi đau quá. Mặc dù cũng hơi ngại nhưng em nhiệt tình quá, cộng thêm chân tôi đau, chân phồng ngấn lên ngay chỗ mang giày, đi quá nhiều mà, nên tôi cũng chịu luôn. Cô út đang bóp bóp thì má chồng bước vô.

- Chà, cô dâu mới sướng hơn má chồng này rồi. Bà già này có khi nào được con gái nó bóp chân cho đâu!

Tôi ngại quá rút chân lại, mà Vy nó cứ cầm cái chân tôi kéo ra.

- Người má lúc nào cũng cát tường khoẻ mạnh cần gì phải đấm bóp má. Hôm nay má không thấy chị ba mệt cỡ nào sao? Anh ba nhờ con đó. Ảnh nói là nếu ảnh xỉn quá thì con bóp chân cho chị ấy, tại chị dâu không quen đi giày cao!

- Ừa, má nói vậy thôi. Con Dung coi xong thì lo thay đồ rồi lau nước ấm cho chồng con. Nửa đêm con phải canh kêu nó dậy cho nó uống nước không thì sáng nó hốc lắm.

- Dạ! con biết rồi má.

Má chồng không biết nói thiệt hay nói giỡn mà nhìn nét mặt má không đoán ra được, xong cũng đi ra. Phòng ba má kế bên phòng vợ chồng tôi nên chắc có gì sau này tôi cũng phải giữ ý một chút quá.

- Chị đỡ chưa?

- Rồi, thôi được rồi. Chị không có sao, ngủ là hết thôi mà. Mai mốt em đừng như vầy nữa, mắc công má lại la em.

- Trời, tưởng gì, má la em là chuyện bình thường. Chừng nào má không la em mới lo chị ơi.

- Ừa, dù gì em cũng con gái má. Có gì em lo cho má với để khi lấy chồng theo chồng rồi lại thấy hối hận. Như chị giờ chị nhớ và thương mẹ chị lắm.

- Thôi chị ơi, má em không như mẹ chị đâu. Má lúc nào cũng bắt chị hai phải nghe lời mẹ chồng, phải phục tùng chồng... Thấy mà chán, hết muốn lấy chồng.

- Nói vậy chứ má cũng thương chị hai mà.

- Thương đâu, lần nào chị hai buồn về nói một chút là má đuổi như đuổi tà. Má nói gả đi rồi thì vui buồn gì cũng phải chịu, không cho về nhà than thở. Tội chị hai, phải làm đẹp mặt má không má càm ràm miết.

- Vậy còn em? Má có dặn em phải như chị hai không?

- Em hả? Má có dặn em cũng không nghe. Vô lý! Phải như mẹ chị mới được. Mà chị đừng có lo, anh ba không có sợ ai trong nhà này đâu. Ảnh sẽ bảo vệ chị. Má không làm thịt được chị đâu.

- Thôi, Vy, em đừng có nói mấy câu như vậy. Má hay ba nghe thì không có hay đâu. Chị thấy má cũng hiền và dễ chịu mà.

- Ừ, chị cứ ở đi rồi biết à! Thôi để em xuống nhà lấy sâm lên uống, nãy em thấy má dặn dì Muỗi nấu trà sâm đó, uống vô cho khoẻ chị.

- Thôi để chị tự đi cũng được.

- Có gì đâu, em lấy lên cho cả nhà luôn. Nhìn chị kìa, hai cái chân muốn móp méo luôn, đi gì mà đi.

Nói rồi cô em chồng đi xuống nhà. Công nhận là tẩy xong lớp trang điểm và gội đầu xong như là cái đầu nhẹ đi mấy kí lô vậy. Trước mắt có cô em chồng dễ thương vậy cũng mừng. Tôi bước qua cởi áo vest cho Vinh, vô toilet lấy nước ấm lau mặt cho anh.Tôi nghĩ lại những điều Vy vừa nói, đúng là tôi cần phải giữ ý tứ, tôi chỉ hy vọng không bị ba má chồng ghét là thành công rồi. Nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu hết được má chồng là người ra sao. Tôi thấy má nói chuyện cũng cởi mở bình thường mà. Vậy mà bé Vy nói kiểu như là khuyên tôi nên cảnh giác, không biết có phải do mình nhạy cảm và nghĩ nhiều quá không nữa.

Tôi kề mặt anh Vinh hỏi nhỏ:

- Anh ơi anh có dậy nổi không? Dậy uống nước nè.

Ông thần mắt nhắm lấy tay đè đầu tôi xuống hun lấy hôn để, người thì nồng nặc. Tôi thấy thương Vinh vì biết mình say nên dặn bé Vy có gì bóp chân cho tôi. Ai chẳng muốn được chồng thương như vậy, nhưng Vinh là con trai duy nhất trong nhà, má ảnh lại thương ảnh nhất, không biết khi ở đây mà Vinh cứ thể hiện như vậy má có thấy ngứa mắt hay không.

Lát bé Vy bưng lên phòng hai ly nước. Nó dặn tôi uống và ráng cho Vinh uống, vì nhà Vinh hễ mệt mỏi là làm nước này uống, mai sẽ khoẻ hẳn. Tôi nghe theo cũng ráng đỡ Vinh dậy, cho anh uống nước.

Đúng là hiệu quả thiệt, sáng dậy ai cũng khoẻ khoắn hết. Hôm nay tôi có xin phép ba má chồng về nhà thăm mẹ, ba má chồng vui vẻ cho phép.

Vợ chồng tôi nghỉ ngơi một ngày rồi cũng đi trăng mật. Một kỳ trăng mật ngọt ngào và vui hết chỗ nói. Chồng tôi chịu chi lắm, ở hẳn khách sạn 5 sao trong khu Sentosa. Cái số phòng đúng ngày đám cưới, mỗi ngày còn có một bình hoa nho nhỏ khác nhau được người phục vụ đem vào buổi sáng . Phần này chắc cô em Vy mách nước chứ ông Vinh mà nghĩ ra thì tôi đi bằng đầu. Vinh chắc có đi Singapore rồi nên thấy có vẻ rành. Ban ngày thì đi chơi, Vinh không tiếc tiền cho tôi khám phá những dịch vụ đắt đỏ như lặn nước với cá heo chẳng hạn. Còn đêm về thì đi ăn và có đi casino nữa. Nói chung tôi thích lắm.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 36

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 107


Đô Thị Diễm Phúc Hành

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 9


Bất Chợt Một Chiều Mưa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 6