Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 36
Chương trước: Quyển 2 - Chương 35
Cứ như vậy, cuộc sống nhà chồng với cô dâu mới như tôi cũng không đến nỗi nào. Thi thoảng má chồng cũng nói mấy câu không liên quan nhưng tôi tập thích nghi. Tôi chỉ sợ giữa tôi với má hục hặc lại khó xử cho chồng mình. Chồng thì dành nhiều thời gian cho tôi, khi thì cho tôi ra cửa hàng chơi, không thì dẫn tôi đi ký hợp đồng này nọ. Cưới được hơn một tháng thì tôi đi làm, kế toán chuyên thu chi, chỗ làm do anh rể của Vinh quản lý nên cũng thuận tiện. Rảnh thì Vinh chở tôi về thăm và chơi với mẹ, cũng có đi chơi với bạn bè của ảnh nữa.
Mà nhắc tới bạn của Vinh, tôi lại thấy khó chịu. Con trai thì vui vẻ không sao, mấy bà con gái vẫn cứ cái kiểu hay soi mói tôi này nọ, rồi hay khích khi thấy Vinh lo cho tôi, nói bóng gió là Vinh sợ vợ... Tôi thấy chẳng có gì mà cứ nhai đi nhai lại. Mỗi lần đi chơi về, họ lại lên facebook viết mấy cái status mà tôi đọc thì biết ngay là mỉa mai tôi, bu vô like và comment tích cực lắm. Trong đám đó có một chị tên Uyên. Chị đó lại là bạn chơi thân với bà Diễm nhất, là leader của nhóm bạn nên ai cũng nể bả hết. Dù gì thì cũng là bạn của chồng, tôi thân phận đi theo chồng giao lưu nên cũng không tỏ vẻ thân thiết nhiều, chỉ dừng lại ở mức hoà đồng, lễ phép. Mà không hiểu sao mấy bà đó cứ phải tỏ ra cái kiểu bề trên với tôi. Nhưng thôi, tôi cũng không quan tâm, chuyện là chuyện con gái, tôi cũng không nói với chồng cảm nhận của mình về họ làm gì. Tôi sợ Vinh lại nghĩ tôi nhỏ nhen với bạn ảnh, đám bạn này thân mà. Tôi luôn tự trấn tĩnh mình bằng suy nghĩ càng để ít người ghét mình càng tốt, cho nên tôi cũng không dám ghét ai. Từ lúc mấy bà đó cứ viết mấy status nói móc nói méo thì tôi unfollow và lâu ngày thì unfriend luôn cho lành. Ngặt một nỗi là Vinh quý đám bạn này lắm... kiểu bất khả xâm phạm vậy.
Mà dạo này tới tháng tôi đau bụng nhiều, tôi đi khám thì bác sĩ nói có một nang lạc tuyến nhỏ tuy nhiên không ảnh hưởng nhiều nên bác sĩ không chỉ định mổ tách nang. Mỗi lần tới ngày là mệt mỏi, xanh xao không còn sức sống, cộng thêm đau bụng quằn quại. Ở chung, má chồng để ý cũng thông cảm. Má có nhờ người ta bốc thuốc bắc về mỗi ngày sắc uống hai chén cho máu huyết lưu thông và tan nang. Uống mãi không thấy tan, máu huyết thì có lưu thông thật, người hồng hào ăn ngon ngủ ngon trông thấy, nhưng cứ đến tháng lại đau như chết đến nơi rồi.
Cưới được hơn bốn tháng tự dưng tôi bị trễ kinh hẳn một tuần. Tôi nói cho chồng biết, chồng mừng quá khoe ba má. Nhưng mua que về thử thì không có bầu. Đến ngày thứ mười lại thử thêm mấy que vẫn không có bầu. Thế là đi thử máu, siêu âm tùm lum vẫn không có bầu. Cả nhà từ háo hức trở nên hụt hẫng, nhất là má chồng. Mấy ngày má lo lắng đon đả, nay má tỏ thái độ... Kiểu như tôi phao tin làm cả nhà mừng hụt. Đợt đó có lên webtretho coi, trường hợp như vậy rất nhiều, kiểu như suy nghĩ tới nhiều bị ảnh hưởng tâm lý dẫn tới tắc kinh luôn. Sau đợt đó có kinh lại cũng đau bụng lắm nhưng má chồng bơ luôn. Lúc đó tôi tủi thân kinh khủng, cảm giác bất lực. Ba chồng, chị và em chồng, nhất là chồng cũng động viên nhiều. Về kể mẹ nghe, mẹ cũng động viên nữa. Lần đầu tiên rơi vào tính huống như vậy cũng thấy hơi buồn cho thân mình.
Cũng trong tháng đó, có một đêm chồng đi chơi với bạn nhậu nhẹt hơn 12 giờ đêm chưa về, gọi điện thoại cũng không được. Bình thường vẫn hay gọi báo đang ở đâu để tôi biết, vậy mà hôm nay không thấy. Tôi như lửa đốt trong bụng, nửa đêm qua gõ cửa phòng ba má chồng mếu máo:
- Ba má ơi con không liên lạc được với anh Vinh!
Má chồng tỉnh ngủ, quát vào mặt tôi :
- Con gọi cho nó từ hồi nào?
- Dạ, nãy giờ gần một tiếng rồi con không gọi được.
- Gọi cho mấy đứa bạn nó chưa?
- Con không có số?
- Làm vợ cái kiểu gì, chồng hay ra ngoài nhậu nhiều, thì phải xin số của bạn nó chứ?
Tôi đang rối, bị má chửi, ba chồng cũng lên tiếng can ngăn nhưng má cứ quát vào mặt tôi như tát nước. Cả nhà bật đèn xuống dưới nhà ngồi, má Vinh lấy điện thoại gọi cho Diễm để xin số mấy người khác nhưng chị ta không bắt máy. Tôi thì ngồi khóc, ba thì định kêu tài xế lái xe đi tìm. Bé Vy thì đòi báo công an. Má thì cứ ngồi đó đỗ lỗi hết cho tôi, trong lúc đó tôi cũng không dám giải thích gì cả. Vì từ trước giờ, Vinh có ăn nhậu hay gì là gọi về báo nhà liền à, nay sao kỳ quá, linh cảm có chuyện gì rồi.
Đang nhốn nháo thì chuông cửa réo lên, tôi phi liền ra mở cửa. Ôi trời ơi, tôi khóc tu tu khi thấy chồng tôi tay chân trầy xước, đầu băng bó, áo quần dính máu tùm lum. Anh đi taxi về. Anh nói anh bị cướp. Ba má chồng cũng đi ra, thấy anh Vinh, má khóc, ba hoảng hồn, bé Vy cũng khóc luôn. Dìu anh vô nhà, cả nhà hỏi chuyện thì biết anh bị giật điện thoại, rồi cướp xe nhưng do anh phản ứng nên bị mấy thằng cướp đánh, điện thoại mất rồi nên không có gọi về được, còn cái xe không cướp được nhưng cũng bể và hư nhiều, hiện đang gửi vở bệnh viện.
- Ai đưa con đi bệnh viện? - Má Vinh hỏi.
- Người ta đi ngang thấy, tụi nó bỏ chạy rồi người ta chở con đi vô bệnh viện.
- Trời ơi là trời, may mà không có chuyện gì không chắc mà chết trước.
- Thôi, nó về nhà rồi thì không sao rồi, la lối hoài không mệt hả. - Ba Vinh tham gia.
- Con coi lại con đi Dung, vợ kiểu như con có cũng như không.
- Kìa má, má nói gì vậy? Chuyện này liên quan gì, xui rủi ai muốn. Con cũng chụp x-quang hết rồi, không sao. Tự nhiên má nói vợ con vậy?
- Chứ tao nói sai hả? Không biết một số điện thoại nào của bạn chồng nữa. May mà con về, con không về chắc chỉ còn nước báo công an.
- Mà bây giờ má la vậy có ích gì không? Má thấy má nói chuyện không liên quan không? Má không thấy vợ con xanh xao vì lo sợ sao?
- Tao mệt cha con mày quá, bênh thấy sợ! Nói tới là không được. Nó là con dâu chứ không phải chị hai à nha, lo cho đủ thứ thuốc bổ thuốc biếc, không biết đẻ lại còn mang xui xẻo đến cái nhà này. Ngày mai phải mua thuốc về xông! Giờ dẹp, đi ngủ!
Má nói dứt câu liền bỏ đi lên lầu, còn tôi nghe vậy người như chết điếng. Giờ bà còn chửi là tôi không biết đẻ, uổng thuốc của bà, rồi còn đem xui xẻo đến cho anh Vinh. Tôi ngồi kế bên chồng mình. Vinh ôm tôi sát vô, có lẽ anh đang cố an ủi tôi, tôi đau lòng lắm. Chuyện đâu có ai muốn mà tự nhiên má lại đổ hết lên đầu tôi. Má lo cho tôi vì má thương tôi hay má chỉ muốn có cháu nội? Bấy lâu nay má chưa nói ra mấy câu nghe độc địa như vậy. Giờ một lúc má nói hết ra làm tôi cảm thấy sợ má.
- Thôi con, kệ đi, má nó lo quá nên nói vậy thôi. Hai đứa lên phòng coi thay đồ cho chồng con rồi ngủ đi. - Ba Vinh động viên.
- Thôi để em đỡ anh ba lên phòng phụ chị, coi cho ảnh tắm được không rồi thay đồ ngủ đi chị. Chị đừng buồn làm gì, má mà! - Bé Vy nói đỡ.
Bé Vy xoa xoa vai tôi, rồi bé vô bếp lấy giùm tôi nước uống đem lên lầu. Vừa vô tới phòng tôi đã khóc, vừa lấy khăn lau cho chồng tôi vừa khóc. Tôi tủi thân ghê gớm, không ngờ má lại chửi tôi như vậy. Khóc tôi cũng không dám khóc lớn. Tôi nhìn chồng mình, xót xa lắm. Tôi cũng nhận thấy cái sai của mình, cũng hơi vô ý khi không biết số nào của bạn anh cả. Nhưng tôi đâu có muốn chồng tôi bị như vậy.
- Thôi nín đi, anh biết em buồn rồi. Tại má lo quá thôi.
- Nếu anh có sao chắc má anh giết em luôn quá.
- Em đừng nói vậy. Mai anh sẽ nói chuyện với má, để sau này má không phản ứng như vậy nữa.
- Thôi, tốt nhất im lặng đi, anh nói má lại ghét em thôi.
- Em cứ để anh lo, cái nào đúng cái nào sai phải rõ ràng.
- Anh đau không?
- Không, có sao đâu, hơi ê đầu vì bị té thôi nhưng không sao rồi.
- Sao áo anh nhiều máu vậy?
- Máu mũi đó.
- Anh, em không gọi được cho anh em sợ lắm. Mai mốt đừng đi khuya nữa, em sợ lắm, anh thấy em sợ vậy còn bị má anh chửi thấy chưa?
- Thương em quá, không ngờ má lại nói như vậy, anh cũng thấy hết hồn, tội em.
Tôi lau và thay đồ cho chồng, chỉ biết cúi đầu, nước mắt chảy liên tục, cảm giác lo sợ xen lẫn uất ức và buồn. Kiểu như thấy má anh Vinh là một người khác vậy. Tôi nhớ lúc má trừng mắt quát vào mặt tôi, chắc là má ghét tôi rồi. Vinh ôm tôi vào lòng, may mà chồng tôi không sao. Thôi thế tôi mừng rồi, chồng tôi đã về thì má có chửi như thế nào cũng được. Tôi đứng dậy ra ngoài thắp nhang cản ơn ông bà phù hộ.
- Anh đói không, em nấu gì cho anh ăn nha.
- Đâu, anh mới ăn mà. Thôi tắt đèn lên nằm với anh, khi gặp chuyện anh chỉ nghĩ tới em thôi. Tội nghiệp và thương vợ anh nhất nhà.
Tôi im lặng, rúc đầu vô ngực chồng, khóc rấm rứt cả đêm đến ngủ lúc nào không hay.
Sau hôm đó, má chồng cứ hầm hầm mấy ngày với tôi. Tôi cũng không dám nói chuyện, cứ đi làm về rồi rút lên phòng chờ chồng, ăn cơm sau cũng được. Đợi mấy bữa chồng khỏe hẳn thì lâu lâu lại chở đi chơi. Nhưng nghe nói là Vinh đã nói chuyện với má anh về hôm đó. Qua chuyện này, tôi sống phải nói là giữ ý và thậm chí là cảnh giác hơn, nhưng cũng không lân la nói chuyện hay xin lỗi gì hết. Tôi có lỗi nhưng má chửi bao nhiêu đó đủ rồi, tôi cảm thấy không cần thiết. Tôi cũng không nói với mẹ tôi vụ này luôn.
Tôi lặng lẽ lưu hết số của bạn chồng vô máy, sợ sự cố mất máy tôi còn ghi hẳn ra sổ tay điện thoại.
- Em làm nghiêm trọng quá, lần sau anh cẩn thận không chạy một mình nữa, được chưa? Em sẽ không bị chửi oan nữa đâu.
- Bị chửi không vấn đề, em chỉ sợ anh có chuyện thôi. Giờ anh ít nhậu lại giùm em đi.
- Ừ, anh biết rồi.
Nói thì nói vậy nhưng công việc, nhiều khi Vinh đi tiếp khách sao mà tôi trách cho được, chỉ biết ngồi nhà lo và dặn chồng cẩn thận hơn thôi.
Mọi chuyện cũng im ỉm đến tháng thứ bảy của hôn nhân, mọi thứ trở nên ngột ngạt với những lý do đâu đâu.
Chẳng là trong cơ quan có một bạn trai mới vô làm. Bạn đó nhỏ hơn tôi ba tuổi. Nghe đâu cũng con ông cháu cha, mới ra trường là được chạy chỗ làm tốt liền. Theo cá nhân tôi đánh giá, không phải về hình thức giàu hay nghèo mà tôi thấy bạn Khoa này hơi bóng bẩy và quá trắng trẻo, mịn màng kiểu đồng tính, ngoài ra cái gì cũng tốt. Bạn này vui vẻ hết cỡ, hòa đồng, hay mua đồ ăn cho chị em, rồi bạn ấy cũng hoạt bát và hay giúp đỡ mọi người… nên cũng được lòng mọi người trong phòng. Cơ quan cũng có kết bạn trên facebook, cũng hay chụp hình chung với nhau, cả phòng chứ không riêng gì một mình tôi. Tôi thì thấy bình thường, chị em thôi đâu có gì đâu.
- Ở phòng em mới có một hoàng tử đó anh!
- Hoàng tử gì?
- Em nghe nói con của sếp lớn trên công ty mẹ.
- Thì sao em?
- Có sao đâu, em thấy bạn đó cũng vui và dễ thương.
- Đẹp trai không?
- Nói chung là cũng có đẹp trai nhưng mà em không để ý cái đó. Quan trọng là người ta vui vẻ, tính tình dễ thương.
Tôi vừa ngồi laptop vừa quay lưng nói chuyện với chồng. Tôi đang mải xem và comment mấy cái hình mà bạn đó chụp chung với tôi lúc ăn trưa hôm nay, cũng không quan tâm đến thái độ của chồng luôn.
- Em có chồng rồi bớt cái kiểu đó đi!
- Kiểu gì?
- Em chụp hình với con trai như vậy anh không thích. Nó bao nhiêu tuổi?
- Haha, em cá với anh là bạn này gay luôn, nhỏ hơn em ba tuổi.
- Anh nói rồi nha, dẹp mấy cái hình chụp chung đi!
- Chụp cũng đông mà anh.
- Tấm nào chụp đông thì up, còn chụp hai đứa thì dẹp giùm anh.
- Rồi người ta tag em thì sao?
- Em lên em nói, chồng em không thích, kêu người ta đừng tag.
- Ừ.
- Thằng đó tên gì?
- Khoa. Anh ghen à?
Tôi quay ra định chọc ghẹo chồng mình thì ánh mắt của Vinh đang thấy bực bội, đứng ngay sau lưng tôi chìn chằm chằm vô mấy cái hình trên facebook, làm tôi giật mình.
- Xóa liền mấy cái hình chụp riêng hai đứa đi nha, bạn bè anh thấy thì sao?
- Hình tag mà.
- Bỏ tag đi!
- Anh ghen à?
- Mấy cái thằng con nít anh không rảnh mà ghen, nhưng em làm sao coi được thì làm nha. Anh ít nói mấy chuyện này, đừng để anh nói lại.
Tôi biết là ít nhiều Vinh đang ghen. Thấy cũng hơi vô lý vì nếu là tôi thì tôi cũng không ghen lên, như chuyện bà Chi, bà Diễm mới phải ghen chứ. Mà chồng tôi có cái kiểu hay coi thường và hạ thấp người khác khi ghen, hay kêu người ta bằng thằng này thằng nọ, tôi thấy cũng hơi khó chịu. Nhưng tôi cũng nghe lời vì tôi rất tôn trọng Vinh. Lên cơ quan tôi cũng nói lại, kêu mọi người đừng tag hình chụp hai người và cũng hạn chế chụp ảnh chung với bạn Khoa đó.
Vậy mà xui rủi thế nào không biết, hôm cả cơ quan đi ăn tiệc sắp nghỉ lễ 2/9, ai cũng có uống một chút, rồi xúm lại chụp hình. Trái Đất có cần tròn vậy không? Má chồng đi ăn ngay cái nhà hàng đó mới sợ. Tụi tôi xoắn xuýt, vui vẻ và quậy kiểu gì bà thấy hết. Tôi cũng có chụp với bạn Khoa đó và mấy anh cùng cơ quan nữa, nhưng mà chụp chung một nhóm không à. Đứng gần đứng xa thế nào tôi cũng đâu có để ý.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 37