Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 37

Chương trước: Quyển 2 - Chương 36



Tối bữa đó về, trong mâm cơm, má chồng tôi xỉa xói tôi không thương tiếc.

- Vinh, con thấy vợ con đi làm ngày nào cũng vui vẻ không? Trước giờ má cũng khen trong bụng là con người ta đi làm về ít nhiều than thở mệt mỏi, con dâu nhà này làm kế toán mà ngày nào về cũng tươi rói.

- Dạ?

- Tươi cũng phải, tại vì đi làm vui lắm.

- Má nói gì vậy?

Mâm cơm gia đình có ba, má, bé Vy và hai vợ chồng tôi, ai cũng ngơ ngác nhìn má, coi bộ không hiểu bà muốn nói gì, ngay cả tôi cũng không hiểu bà đang muốn nói gì.

- Trưa nay, má có đi ăn với mấy người bạn trong nhà hàng X trên quận 3. Má vô tình thấy nhóm của Dung, vui lắm, vui tới nỗi không quan tâm ai xung quanh.

- Má nói rõ coi, má nói chuyện gì mà vòng vo quá vậy?

Giọng Vinh cục cằn thấy rõ.

- Má thấy vợ con uống bia, chụp hình thân mật với đồng nghiệp nam, ngứa mắt quá. Mà bà già này không có dám phá cuộc vui nên đi luôn.

Tôi giật mình. Vinh nóng giận thấy rõ, nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ.

- Cơ quan thôi mà má, đồng nghiệp thôi có làm gì mà má nói nghe thấy ghê vậy?

- Ừ, thấy ghê, coi như là má nói thêm.

- Con không có nói má nói thêm, nhưng môi trường làm việc mà. Con nhiều lúc cũng chụp hình, cụng ly với người nữ có sao đâu má.

- Trời ơi, con chụp chung với bao nhiêu là bạn trai, có làm sao đâu? – Bé Vy nói thêm vào.

- Vì mày chưa có chồng, mày có ăn nhậu, ôm ấp chụp hình với trăm thằng hay một ngàn thằng cũng được.

Nãy giờ tôi ngồi im lặng rồi, thôi thì lên tiếng xin lỗi xoa dịu tình hình một chút. Ba chồng cũng nhìn nhìn nãy giờ. Tôi hạ giọng, cố gắng bình tĩnh:

- Dạ, trưa nay cơ quan con làm tiệc 2/9, có anh hai nữa (chồng chị Vân) nhưng ảnh về sớm. Tụi con vui quá nên không có để ý. Con xin lỗi má, mai mốt con sẽ giữ ý hơn.

- Con xin lỗi chồng con đi, mà hôm nay má không thấy thì chắc con cũng không biết mà giữ gìn ý tứ. Con có chồng rồi, ba má và gia đình này mang trầu cau qua xin hỏi cưới con đàng hoàng, chớ không phải là không tôn trọng con. Má nghĩ con cũng nên tôn trọng cái nhà này một chút.

- Dạ. - Tôi nhỏ giọng đáp.

- Thôi, chỉ là giao lưu ăn uống với đồng nghiệp thôi mà cũng làm lớn chuyện. Dung ăn cơm đi con, má nói vậy thôi không có gì đâu.

Ba chồng tôi nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng.

- Dạ.

Cơm nước xong lên phòng, Vinh đang nằm còn tôi đang xếp mấy bộ đồ. Trong bụng tôi cũng tức lắm, tình ngay mà lý gian, chồng tôi thì cứ thái độ nọ kia mãi. Tôi cũng không biết mở lời làm sao…

- Có khi nào em bỏ anh theo mấy thằng trẻ hơn không Dung ?

- Trời, anh nói gì vậy?

- Hay em nghỉ làm ở đó đi. Anh nói anh hai một tiếng rồi nghỉ đi.

- Sao vậy? Em có làm gì đâu?

- Má nói anh nghe bực quá!

- Anh nghe má nói thì anh nghĩ em làm gì sai sau lưng anh sao?

- Nhưng em thấy má nói đúng hay sai? Em lại chụp với thằng Khoa hoàng tử chứ gì?

Nghe Vinh hỏi câu này, tôi đau lòng lắm. Tôi buồn vì chồng tôi nghi ngờ không tin tưởng mình. Má hay ai nói sao tôi cũng chịu được, oan ức tôi chịu được, vậy mà khi Vinh mở miệng ra nghi ngờ, tôi đau ghê gớm. Đang định nói ngọt để chồng không buồn, vậy mà bây giờ người buồn lại là mình.

Cả đêm tôi ấm ức không ngủ được. Tôi thề với lòng chưa bao giờ tôi có ý định bậy bạ gì. Từ Thái tới Vinh, yêu ai tôi chỉ yêu một người. Thương một người mà trái tim nhiều khi không thở nổi thì làm sao có thể thương hay để ý người khác cho được. Tôi nằm quay lưng với chồng, không đụng chạm hay ôm ấp, chính xác là đang giận.

Càng về đêm càng thấy buồn. Vinh nằm kế bên cũng không nói tiếng nào, lâu lâu lại nghe tiếng thở dài. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ: “Có thể mình cảm thấy mọi chuyện không có gì nhưng đối với chồng thì đó là chuyện lớn hơn. Vì Vinh thương mình nên sợ mất mình…”. Nhưng rồi, tôi lại hoài nghi về suy nghĩ đó. Tôi cố nhắm mắt để không suy nghĩ nữa nhưng rồi lại trao tráo mắt cả đêm. Một đêm nặng nề. Tôi không hiểu vì sao Vinh lại dễ bị kích động như vậy, tự nhiên lại nghi ngờ vợ như vậy? Phải chăng vì anh là người đào hoa nên anh nghĩ tôi cũng vậy, đau lòng dễ sợ . Nằm thêm một hồi lâu nữa, Vinh mới ôm tôi:

- Anh không muốn mất em!

- Tại sao không tin em?

- Vì anh sợ…

- Không phải, vì anh không tin em. Vợ chồng sống với nhau, em sống với anh, đối với anh, tính em như thế nào anh còn không hiểu sao? Đây là tại anh không tin em. Em buồn lắm. Má anh chửi em, má nói oan em hay sao đó em đều bỏ qua được. Còn anh sao anh lại như vậy?

- Mai em xin nghỉ làm đi.

Tôi gỡ tay Vinh ra, nước mắt chảy dài… Bất lực. Cho dù tôi có nói gì thì Vinh vẫn cứ nghĩ như vậy. Tôi trùm mền kín hết toàn thân và cố gắng ngủ.

Hai vợ chồng không nói với nhau tiếng nào suốt ba ngày. Trước đó, đến ngày thứ hai, tôi đến tháng, đau bụng và rất khó chịu. Cũng nhờ vì có kinh mà không phải ham muốn gì, khỏi phải bị kích thích.

Đến ngày thứ tư, chiều đi làm về, xe bị ngập nước, chết máy nguyên một đoạn dài. Tôi vừa đau bụng mà phải dẫn bộ dưới mưa. Trời xui đất khiến sao đó thì mấy chị và Khoa trong cơ quan chạy ngang thấy tôi. Khoa mới gợi ý là đưa xe của em ấy cho tôi chạy về còn xe tôi thì em ấy sửa dùm, mai sẽ đổi lại. Tôi nghĩ tới má, nghĩ tới Vinh nên ngại. Mà không lẽ tôi nói toẹt ra với đồng nghiệp mình là chồng chị ghen lắm, hay tôi lại đề nghị chị khác chạy xe của Khoa, tôi chạy xe chị đó về? Khó quá đi thôi!

- Thôi được rồi. Tìm được chỗ sửa xe thì chị gửi ở đó đi taxi về, mai lấy.

- Nhưng mà tạm thời chị lấy xe em chạy đi nè, em dẫn xe cho. Nhìn chị sắp bệnh thì phải ? Tới chỗ sửa xe rồi, chị hãy đi taxi về.

Chị bạn cũng góp ý.

- Ừ, em đưa xe nó dẫn cho, em chạy xe nó đỡ một đoạn thôi.

Vậy là cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi. Tôi gửi xe ở một trung tâm bảo hành rồi đi taxi về. Tôi nghĩ như thế này là đẹp rồi, không đi xe lạ về nhà thì sẽ không bị tra khảo nữa.

Về tới nhà, bụng đau dữ lắm, tôi định bụng chiều nay không cần ăn cơm, tắm nước nóng xong lên nằm luôn cho khỏe. Tôi mệt mỏi, nhức lưng quá và lạnh nữa.

- Ủa, xe em đâu?

- Xe chết máy nên em mang đi sửa rồi. Mai em lấy.

- Em đi về bằng cái gì?

- Em đi taxi.

- Sao không gọi anh?

- Em thấy mưa quá, em lại lạnh quá nên đi taxi luôn.

- Ừ, em tắm rửa thay đồ đi rồi đi chơi.

- Mưa mà, đi đâu anh?

- Ừ, em cứ tắm xong đi.

Tôi định bụng tắm xong thì vẫn sẽ nằm, nói Vinh đi một mình, chứ tôi đang mệt lại đang đến tháng nữa nên không muốn đi đâu. Mà còn đang giận, đang buồn nên cũng chẳng có hứng thú.

Điện thoại reo, Khoa gọi:

- Chị về tới nhà chưa?

- Ừ, chị mới vô nhà.

- Vậy em yên tâm rồi. Chị coi thuốc men gì uống đi, chị Linh nói chị đang bị bệnh mà, nghỉ ngơi đi nha.

- Ừ, cảm ơn em.

Tôi nói chuyện điện thoại xong, quay ra thì mặt Vinh đã đăm đăm. Tôi không quan tâm bỏ đi vô phòng tắm.

- Ai gọi cho em?

- Đồng nghiệp.

- Thằng đó chứ gì? Nãy nó chở em về à?

- Người ta chở em về thì đâu có cần gọi hỏi em về tới nhà chưa?

- À, quan tâm nhau quá ha, hỏi coi về chưa nữa?

- Anh tha cho em đi!

- Em đứng yên đó! Nói xong đi.

- Em làm gì mà anh cứ tra khảo em vậy? Xe hư, mấy đồng nghiệp cơ quan phụ em dẫn xe đi sửa, em đi taxi về, người ta thấy vậy hỏi em về tới chưa thôi mà. Sao em phải giải thích mấy chuyện này với anh, anh vừa phải thôi. Mệt mỏi quá đi!

- Mai nghỉ làm đi!

- Ừ, mai nghỉ! Giờ anh đi chơi một mình đi, em không đi.

- Chuyện nào ra chuyện đó nha! Sao lại không đi?

- Không thích.

- Em không thích đi chơi với anh hay không thích bạn anh?

- Cả hai!

- Anh có được mấy đứa bạn gái à, sao lúc nào em cũng bất hòa với tụi nó vậy?

- Thì như vậy em mới không đi. Bạn anh không thích em.

- Em có thích bạn anh không?

- Không! Nên em không đi!

- Em tắm, thay đồ nhanh. Đi đi, hôm nay, bạn anh chia tay đi Mỹ định cư. Bạn bè phải dẫn chồng vợ đi hết. Em nhanh đi, tối về anh nói chuyện kia sau. Mai anh đi Cần Thơ sớm rồi, không còn thời gian mà chần chờ.

- Anh ra lệnh cho em đó hả?

- Ừ, anh ra lệnh cho em. Đi với anh một lần này thôi, lần sau anh đi với bạn anh, em không cần phải đi!

- Ừ, là anh nói đó. Một lần này thôi!

Tôi tức tối, bực bội, đau bụng, mệt mỏi… Đủ thứ điều không thoải mái dồn nén trong người tôi. Tay chân tôi run lên, nhưng tôi nghĩ, chắc cũng phải cần thiết nên Vinh mới kêu tôi đi chung. Bao nhiêu chuyện tối về giải quyết cho xong luôn, tôi cũng hết chịu nổi rồi.

Tôi tắm xong ra, thấy Vinh đang cầm điện thoại của mình, mắc cười. Bữa nay lại có cả cái kiểu lục điện thoại của vợ.

- Đúng là thằng đó gọi cho em.

- Giờ anh có muốn đi không hay muốn đứng đó gây?

- Em đừng có nói cái giọng như vậy với anh nha.

- Em là vợ anh, em không phải con anh, anh Vinh à ? Giờ em tắm xong, anh ra lệnh em đi với bạn anh, em đi. Nếu anh còn gây quá thì em ở nhà. Tối em sẽ chờ anh về giải quyết mọi chuyện, em cũng mệt quá rồi.

- Ok, ok, giờ đi. Anh mong em biết điều trước mặt bạn anh.

Tôi thở dài ngao ngán. Đáng lẽ tôi phải được nghỉ ngơi, đằng này lại bị hạch sách rồi xách đầu đi, trời thì mưa gió. Có gì tồi tệ hơn thế này chưa? Chưa bao giờ tôi nghĩ chồng tôi lại đối xử vô tâm với tôi như thế này. Người dưng người ta còn thấy tôi đang xanh xao, run rẩy, còn chồng tôi chỉ biết ra lệnh. Từ khi nào anh ấy là chúa còn vợ là nô lệ như vậy? Tôi nhẫn nhịn. Tôi cũng không hiểu sao sức nhẫn nhịn của mình được bền bỉ như vậy, kiểu như anh và má anh đã tôi luyện để tôi trở nên sợ chồng và sợ nhà chồng như ngày hôm nay. Tôi, cô dâu mới chưa được một năm!

Hôm nay ông bạn thân của chồng chia tay để đi Mỹ định cư, quyết mời cho bằng được nhóm bạn bè thân và cả vợ chồng con cái đi hết. Họ ăn chơi, đi bar. Phải nói tôi cũng cố gắng cười cười nói nói, hòa nhã hết khả năng, Vinh cùng tôi diễn. Hai vợ chồng ra vẻ hạnh phúc tay nắm tay, vai kề vai. Mọi chuyện mất vui khi bà Diễm xuất hiện (đương nhiên chỉ là mất vui đối với tôi thôi). Tại sao bà ấy đi một mình mà không có chồng vậy? Và rồi tôi trở nên tàng hình. Đám con gái họ chơi với nhau hơn chục năm tụm lại, chồng tôi cũng cụng ly bên đám con trai… Cơn đau bụng ầm ĩ lắm, mà hình như bị trúng nước mưa nên tôi bị cảm sốt nữa. Mặc quần jeans, áo sơ mi và áo khoác vẫn thấy lạnh .

Đám bạn gái của Vinh ai cũng ăn mặc model, sành điệu và tôn dáng, chỉ có tôi như lạc bầy. Vậy mà cứ một chút là Vinh lại bắt tôi phải qua giao lưu với đám bạn gái của anh. Đúng là Vinh cũng không quan tâm gì bà Diễm nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Nhạc thì ầm ầm, toàn mùi khói thuốc và bia, cả gái nữa nhưng tôi không quan tâm. Tôi không phải xa lạ gì mấy cái bar, tôi đã từng sống với bar một thời gian mà. Nhưng hôm nay tôi rất mệt. Đi làm về, tôi chưa ăn tối, mệt quá rồi, đau đớn đủ thứ trong người. Tôi kề tai Vinh nói một điều mà chưa bao giờ tôi nói trước kia:

- Anh ơi, em mệt. Mình về được không anh?

Kiểu như van nài vậy, vì tôi thật sự rất mệt.

- Bạn anh về hết mới về!

Vinh phán một câu lạnh lùng, chắc nịch.

- Nhưng em đau quá, em đau bụng quá!

- Ừ, em thích thì về trước đi!

Tôi mừng quá , vội vàng thưa chồng, chào bạn của chồng rồi đi về. Tôi đi taxi về. Tôi chỉ nghĩ tới cái giường và cái mền, môi tôi tím tái vì lạnh. Ngồi trên taxi mà tôi mừng như trúng số, được ra khỏi cái không gian ồn ào nhức óc đó là mừng rồi.

Vừa về tới nhà, tôi tiếp tục bị má chồng tra khảo:

- Ủa, sao đi hai đứa mà con về có một mình vậy?

- Con đau bụng quá nói anh Vinh cho con về trước má.

- Rồi lại để nó tối về khuya một mình nữa à?

- …

- Thôi con đi lên đi, má nhìn mặt mày con xanh lè, thấy ghê quá.

Tôi chạy vọt lên lầu, quên cơn đau, quên cơn đói, quên đi cơn giận, quên cả những mệt mỏi sợ hãi, kiểu như rũ bỏ tất cả, đầu óc quay cuồng nên vừa nằm xuống đắp mền, tôi ngủ lúc nào ko hay.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 38

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Độc Tài Chi Kiếm

Thể loại: Võng Du

Số chương: 17


Tình Yêu Và Sự Lừa Dối

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 37


Lọ Lem Bướng Bỉnh

Thể loại: Truyện Teen, Tiểu Thuyết

Số chương: 14


Bông Hồng Băng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 64