Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 1 - Chương 1: Quyển 1: Anh

Chương trước: Quyển 1 - Chương 1-1: Mở Đầu



QUYỂN 1: ANH

***

Tôi đi làm được tầm ba tuần thì cũng quen việc, người ta pha sẵn cafe từ bên trong, tôi chỉ việc ghi oder nước và bưng ra ngoài. Có một nguyên tắc bất thành văn là tuyệt đối không được ngồi uống café với khách bởi bà chủ rất khó tính, thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay.

- Bạn gì ơi, cho mình gọi nước!

- Dạ, anh uống gì anh? Đây là thực đơn.

- Bạn cho mình một ly cafe đen với ba điếu thuốc jet nhé!

- Dạ.

- Nhưng mà bạn ơi, mình nói cái này!

- Dạ?

- Bạn đứng gần chút!

- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi!

- Không, cái này phải nói nhỏ!

Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ.

- Nút áo của bạn bị bung ra rồi, bạn vào trong cài lại đi!

Tôi cúi đầu xuống nhìn, xấu hổ muốn độn thổ bởi cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm. Mặt mày quê một cục, tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại.

Và thế là vị khách tốt bụng, tế nhị ấy ghé quán cafe thường xuyên. Cũng như bao nhiêu khách ra vào uống nước hằng ngày, tôi không hề có ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo.

Tháng mười một, mưa, đi làm cực kỳ khổ. Tôi bỏ nhà đi cũng được hơn ba tháng, vậy mà mẹ chưa đi kiếm lần nào. Mấy ngày trời mưa to, đi làm về bị cảm cúm, tự uống thuốc qua loa rồi ngủ, nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi. Nhiều bữa nghĩ mà thấy tủi thân ghê gớm. Tiền đã dùng gần hết một nửa, tôi nghĩ bụng nếu hết sạch thì phải đem vàng đi bán lấy tiền tiêu, tiêu hết rồi trở về. Hôm nay cũng vậy, dù mưa lớn nhưng tới giờ thì vẫn phải về. Vừa ra tới cửa, tôi gặp ngay một ông khách già đi vào cùng với hai, ba người bạn nữa, có vẻ say.

- Ủa, về rồi hả em?

- Dạ.

- Vô chơi chút đi, mưa thế này làm sao mà về được?

- Dạ, hết ca làm rồi nên con về.

Tự dưng ông ta nắm cổ tay tôi, nói là hết ca thì vào ngồi chơi với ông ta, ông ta sẽ mời nước. Tôi từ chối thì ông ta quát lên :

- Bày đặt làm giá, biến!

Cô chủ quán chạy ra, liếc tôi bằng nửa con mắt, bắt tôi phải xin lỗi khách và bảo tôi vào trong phòng nói chuyện.

- Chị nói em sao? Không được gây khó chịu cho khách, ở đây là quán café, nhân viên chủ yếu là sinh viên, em có thể giữ hình ảnh cho quán chị được không?

- Nhưng em đâu có làm gì, sao lại mắng em?

- Đáng lẽ em phải chờ khách vào rồi thì em hãy bước ra. Quán chỉ có một cửa thôi, em rút kinh nghiệm đi. Nhiều người họ khó chịu lại bêu rếu quán chị, chị không vui, em hiểu chứ?

- Dạ!

Tôi cúi đầu đi ra khỏi phòng bà chủ, bước ra khỏi quán, quên cả mặc áo mưa. Trời mưa làm tôi ướt nhẹp, tôi khóc chung với mưa luôn. Vừa tức vừa ấm ức, ở nhà quen cãi lại mẹ, cái gì cũng cãi, ra đường vừa phải làm, vừa bị ăn hiếp, đến khi bị chửi lại không dám cãi, chỉ biết cúi đầu. Vừa khóc vừa đi ra lấy xe, tôi lờ đi lời trêu ghẹo của bác giữ xe.

- Bạn ơi!

- …

- Bạn ơi!

- Dạ? Ủa, là anh hả, có gì không anh?

- Sao mưa lớn vậy bạn không mặc áo mưa? Ui cha, ướt cả điện thoại rồi kìa!

Tôi lấy cái điện thoại nhét trong túi quần ra giũ giũ, mở lên nhưng màn hình tối thui. Tôi được nước, đứng đó khóc luôn.

Người kia đứng yên nhìn tôi khóc, anh mượn một cây dù của bác giữ xe che cho tôi.

- Mình mời bạn đi ăn cá viên chiên nhé?

Lắc lắc đầu.

- Hay ăn gỏi cuốn nha?

- Không!

- À, hay là ăn bánh canh cua, gần đây thôi?

- Ướt như vậy ăn cái gì mà ăn? - Tôi quát lên bực tức.

- Ừa ha, làm sao bây giờ nhỉ?

- Thôi, em về thay đồ, hẹn bữa khác! - Tôi lủi thủi trèo lên xe đạp điện chạy về.

Tôi hôm đó tôi lại bị sốt. Tôi rất nhớ ngoại, muốn ra ngoài bưu điện gọi về nhà mà trời mưa lớn quá nên lại ngại. Tôi tự nấu mì gói ăn, điện thoại di động cũng hỏng rồi nên chẳng có gì mà nghịch nữa. Tôi tủi thân quá, nằm khóc và ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm sau thức dậy, dù mệt lắm nhưng vẫn phải đi làm, điện thoại đã hỏng rồi nên không thể nào gọi xin nghỉ được. Tôi làm việc trong trạng thái đầu đau như búa bổ, đến gần trưa thì cơn sốt kéo đến. Tôi tự thấy hơi thở mình nóng dồn dập, đầu óc quay cuồng nên đành xin nghỉ làm buổi chiều. Tôi dắt xe ra về trong tình trạng đầu óc quay cuồng, chợt nghe có tiếng gọi từ phía sau:

- Bạn ơi, bạn không sao chứ?

- Có sao đó. Anh không thấy nhìn em ghê lắm sao?

- Ừ, đi khám bệnh đi.

Tôi chưa kịp trả lời thì mặt mũi đã tối sầm lại, không biết gì nữa.

Đến khi tỉnh dậy, tôi giật mình nhận ra đang ở trong bệnh viện, còn đang được truyền nước biển. Tôi đoán chắc mẹ và ngoại tìm thấy rồi đưa tôi vào đây, tôi nhếch mép cười một cái. Đầu đau muốn nứt ra, tôi lấy tay day mãi lên hai bên thái dương.

- Dậy rồi sao?

- Ủa, sao lại là anh?

- Thế bạn tưởng ai?

- Lúc trưa em bị ngã xe hay làm sao à?

- Bạn bị xỉu, may mà tôi cũng ở đó nên tôi đã gửi xe bạn lại quán rồi đưa bạn vô đây, hết gần hai trăm ngàn của tôi rồi đó nha!

Tôi móc tay vô túi quần lấy tiền ra trả :

- Trả anh nè.

- Thôi, trả sau đi! Quê bạn ở đâu mà có một mình bạn vậy, bị bệnh thế này thì ai lo?

Tôi mím môi, nước mắt trực trào, nằm xuống quay mặt vào trong tường, nước mắt nhanh chóng ướt đẫm cái gối trắng.

- Em không có nhà, không có ai hết. Anh đi đi, mai em trả tiền lại, em có tiền mà.

- Nhưng bạn chưa ăn gì mà.

Giờ mới cảm nhận được bụng đói cồn cào, tôi xoay ra, tay quẹt nước mắt.

- Em đói… mà em muốn đi toilet nữa!

- Rồi, rồi, chờ xíu.

Anh bèn chạy ra ngoài gọi điều dưỡng vào giúp tôi cầm chai nước biển để đi toilet, sau đó đi mua cháo gà cho tôi ăn nữa. Ăn xong, nước biển cũng vừa truyền xong.

- Em về. - Tôi nói và lại móc tiền ra trả, tôi đưa anh ba trăm ngàn.

- Sao vậy?

- Thì em trả tiền anh, tiền viện phí với lại tiền cháo. Em về đây.

- Nhưng bạn đã hết bệnh đâu?

- Hết rồi!

- Chưa mà, mặt vẫn còn đỏ lắm, da môi bong tróc hết kia kìa. - Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu trước thái độ bất cần của tôi.

- Nhưng em phải về. Mai em phải đi làm nữa, nghỉ không báo là bị trừ tiền. Em ngủ một giấc đến sáng sẽ hết thôi, hôm qua cũng vậy mà.

- Ừ, giỏi lắm, giỏi nên mới xỉu giữa đường. Tui nói ở là ở! – Anh vỗ lên giường mấy cái.

Tôi mếu máo, chả hiểu sao lại yếu đuối trước mắt người lạ như vậy. Nghĩ thấy tủi thân vô cùng, sao ai cũng bắt nạt mình thế này?

- Bây giờ phải làm sao? Phải về báo với cô chủ nhà nữa.

- Đưa số điện thoại đây, tôi gọi giúp cho! Tôi sẽ gọi xin cho bạn nghỉ làm ngày mai luôn!

- Không nhớ số.

- Chậc chậc, điện thoại chưa sửa à?

- 6h sáng đã phải đi làm rồi, ai mở cửa giờ đó mà sửa? Đang định chiều nay về sửa.

Anh đặt tay lên trán tôi, lắc đầu tỏ vẻ không cho về. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh hỏi tôi có nhớ số điện thoại ở nhà không, rồi lại hỏi tôi có thấy chủ nhà có điện thoại bàn không, tôi đều nói có nhớ hết. Thế là anh bấm số gọi tổng đài, cuối cùng cũng gặp được cô chủ nhà.

- Alo, bác ơi, con đi chơi Vũng Tàu với bạn, mai hay mốt con về, bác không phải chờ cửa cho con.

Bà chủ nhà à ừ, chẳng có lý do gì để không cho tôi đi nên chỉ dặn tôi đi lại cẩn thận!

- Sao lại nói mai hoặc mốt?

- Đã nói dối thì phải nói cho giống chứ!

- Ha ha. - Anh cười. - Quê bạn ở đâu?

- Có thể không hỏi chuyện này không?

- Bạn không có bạn à?

Tôi nghĩ tới con Tiên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại quyết định không gọi cho nó nữa. Nó mà biết tôi bệnh thì thế nào cũng bù lu bù loa lên.

- Có, nhưng không thích làm phiền bạn bè, và cũng không thích phiền người lạ. À, anh cũng về đi. Em sẽ trả tiền anh. Em lớn rồi, em tự lo được.

- Nhưng tôi lỡ khai với bệnh viện tôi là chồng bạn rồi! Chồng nào lại bỏ lại vợ trong viện ban đêm ban hôm mà đi về nhà?

- Cái gì?

- Ha ha, thật đó!

- Ai mà lại tin lời anh thế? Hai tháng nữa em mới 18, cho anh đi tù luôn!

- À, thì ra bạn mới 17 tuổi rưỡi! Nhỏ thiệt.

- Thôi anh cho em về đi, em tự lo được. Em sợ mùi thuốc trong này lắm. Mai hay mốt anh tới quán café, em trả tiền cho anh, mời anh uống cafe luôn!

- Tôi để bạn về cũng được nhưng bạn có một mình thì không ổn đâu!

- Không lẽ anh định về ngủ luôn với em sao? Nhà em có cô chủ nhà mà, có gì em nhờ cô ấy!

- Nhưng mà ngất bất thình lình vậy nhờ được ai? Hay bạn về nhà tôi nhé? – Anh tạ hạ giọng đề nghị.

- Cái gì? Anh điên à?

- Nói thật đó, tôi không ăn thịt bạn đâu, không phải lo!

Tôi trề môi lắc đầu lia lịa.

- Tôi pê đê mà! - Anh chớp mắt.

-Thôi, em về nhà trọ, hoặc không thì nằm đây cũng được. Em không biết anh, anh không biết em, sao lại về nhà anh chứ?

- Tôi thật sự không có ý gì. Thấy bạn một thân một mình nên tôi hơi lo, tôi bao đồng lắm. Tôi cũng thuê nhà, cũng ở một mình thôi. Tôi sẽ ngủ ngoài sofa, cho bạn ngủ trong phòng. Bạn ngủ thì khoá cửa phòng lại, tôi giao chìa khoá cho bạn luôn. Ok?

Nghe thấy có lý nên tôi không còn nghi ngờ hay cảnh giác nhiều, chỉ cúi đầu nhỏ giọng:

- Nhưng em muốn thay đồ, em ngứa lắm.

- Chuyện nhỏ mà.

- Là sao?

- Mua chứ sao.

Nói dứt lời anh hí hửng gọi điều dưỡng, nhét vào tay cô ta một tờ tiền rồi nói gì đó, tôi thấy cô kia gật gật. Sau đó cô điều dưỡng đến rút ống nước truyền và đem thuốc tới, dặn dò ngày uống ba lần sau ăn…

Xong xuôi đâu đấy, anh dìu tôi, tôi tự đi được nên cũng không muốn đứng gần. Hai kẻ xa lạ đi ra cổng bệnh viện, gọi taxi. Tôi nghĩ nếu mẹ thấy cảnh tôi và anh lúc này thì anh chỉ có nước chết.

- Anh không có xe à?

- Có, gửi chỗ khác rồi. Bạn xỉu thế, tôi không thể chở bạn đi bằng xe máy được?

- Nhưng em say xe!

- Mở hé cửa nhé?

- Lạnh quá!

- Thế giờ bạn muốn sao? Đang mưa thì phải đi taxi chứ?

Tôi co ro lên xe. Tôi thật sự rất lạnh.

- Em lạnh quá. - Tôi co rúm người lại.

Anh bác tài lên tiếng:

- Lạnh thì người yêu ôm đi!

- Dạ, hổng phải người yêu đâu anh? - Tôi vội vã giải thích, còn quay sang lườm anh một cái rõ sắc. Sao anh chỉ ngồi im vậy nhỉ?

- Bác tài ơi chỗ nào gần đây có shop quần áo thì ghé vào dùm em một chút nhé!

- Ngay góc quận 11 có đó, mà hai người về đâu?

- Dạ quận 5! Trần Bình Trọng.

Xe ghé vào trước cửa một shop quần áo trên đường Hùng Vương, anh chàng kia mượn dù rồi chạy ù vào mua đồ. Trong lúc chờ, bác tài tọc mạch hỏi tôi:

- Bạn trai quan tâm quá còn gì nữa em?

- Không phải bạn trai em đâu, bạn thôi!

- Ừ thì bạn, ha ha.

Bực mình nên tôi không thèm nói gì nữa, chưa gì đã bị chọc ghẹo. Cảm thấy lạnh run, tôi tựa đầu vào cửa kính xe, khoanh tay suy nghĩ. Thấy trong shop, anh chàng kia chỉ trỏ cái này cái kia, tâm tình chợt xuất hiện cảm giác lạ lẫm, lòng bỗng thấy vui vui... Sao chỉ là người dung mà lại tốt với nhau như vậy? Hay anh ta có ý đồ gì xấu với mình? Nhìn người cũng đâu đến nỗi xấu đâu nhỉ? Thôi kệ đi, dù sao từ lúc bỏ nhà ra đi, mấy tháng trời rồi mới có một người quan tâm tới mình. Trời mưa rào rào, tôi thấy lòng nao nao. Sau khoảng mười lăm phút, anh chạy ra vội vã, cụp dù chui vào xe, để túi đồ vào giữa tôi và anh.

- Sao anh mua nhiều thế?

Anh không trả lời ngay mà lấy cái áo khoác ra cho tôi, một cái áo lông giả:

- Nè, mặc vô đi cô hai, miệng tím hết rồi kìa!

- Em thường mua đồ về phải giặt qua mới mặc!

- Ây cha, tiểu thư, nếu thích mặc đồ giặtc rồi thì lát nữa lấy đồ tui mà mặc!

Ông tài xế nghe chuyện cười hô hố. Tôi miễn cưỡng mặc áo vào, thấy người ấm hẳn lên!

Loading...

Xem tiếp: Quyển 1 - Chương 2

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tiểu Thư Danh Giá

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 39




Osin Không Biết Cười

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 62


Cô Giúp Việc Của Mtp

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23