21 “tại sao phải thân thiện? chúng tôi đâu có phải là anh em. . hay bồ bịch đâu!”Khải nhún vai, cười mỉm. . trong khi tôi chỉ muốn bắt chước sư phụ, gõ cho anh ta 1 đũa vào đầu…>__ai lại trả lời kiểu vô duyên thế…“xin lỗi, tôi có điện thoại chút!” nói xong Khải áp điện thoại lên tai và đi ra ban công ngòai, còn lại tôi và gã, tôi lập tức lên giọng trách cứ.
22 đã có 2 người đàn ông đang chơi và 1 cô gái ngồi bên ngoài, tất cả đều mặc quần áo thể thao trông rất sành điệu. . tôi hơi chùn chân. . “ko có gì phải ngại cả”Thắng khẽ thì thào.
23 Thắng giơ tay nói to và chú Ngọc gật đầu. . tôi – Thắng đánh với chú Ngọc và Loan. ặc ặc. tôi nghĩ ít ra thì phải dạy tôi trước chứ. “đứng trên lưới, banh tới chỉ việc quất nó qua bển, ok?”“uh…”“nếu banh xuống sâu thì để tôi.
24 Vân ko xuyên tạc thẳng, mà nó cứ im im, cả buổi tối liếc tôi tủm tỉm cười. . làm tôi khó chịu gần chết. “nè, em ko nghĩ chị và Thắng…có gì chứ??”“em ko nghĩ, chỉ thấy thôi, hí hí.
25 tôi tranh thủ lẻn vô chỗ chị Trinh, nhỏ Thanh, anh Lý, làm như mình đã có mặt ở đó lâu rồi. ^__^“này, cô em, bước ra đây!”*___* thôi rồi. người tranh thủ thóat khỏi tra tấn ko phải tôi, mà là anh Tâm.
26 bếp trưởng sư huynh ngẩng đầu ngó tôi, tự nhiên mấy lời tôi định nói lại bay đi đâu mất… hình như lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với ánh mắt đăm đăm như thế.
27 trong giây phút cả hai chúng tôi đang khá vui vẻ với món súp nấm song…dao hợp bích. . thì 8 con mắt của những người xung quanh như camera quay phim, chĩa thẳng vào tôi và Quân sư ca.
28 ba tôi cười, nhưng tôi biết nụ cười đó ko phải hài lòng hay vui vẻ …mà nó nhạt nhẽo cay đắng làm sao. “đẹp à?. . tôi lại chỉ mong nó mặc bộ váy kia. .
29 vừa nói, Thắng vừa bê rổ rau của bà ta sang 1 góc dưới mái hiên gần đấy rồi tiến lại chỗ tôi… mặt cười tinh ranh…“ơ…cậu. . liên quan gì mà xía vô?”bà Lan to giọng nhưng Thắng ko đáp, giật cái thau của tôi rồi tới chỗ vòi nước thì bà ấy chạy tới kéo anh ta ra.
30 Thắng phủi tay đi trước,thậm chí ko chào tôi nữa…đợi anh ta đi được vài phút, tôi lí nhí hỏi Khải. “có chuyện gì hả anh?” “ah…ko có…Yên…cần giúp ko?” “ko, anh về phòng đi.
31 ọach. tôi cảm giác như mình mới bị đạp văng ra khỏi xe T____T gã sư huynh “đáng quý” gạc chống nhanh và nhảy xuống đỡ tôi dậy. “em… ko sao chứ?”“…đầy sao.
32 sư huynh của tôi vẫn quen giọng kẻ cả, hắn nép vào 1 góc, đứng khoanh tay dựa tường. . cứ như đang theo dõi buổi huấn luyện. . ack ack. mặc tạp dề xong, tôi đi tới chỗ Quân, cố dùng giọng ngọt ngào nhất có thể.
33 “nóng vậy… em bệnh thiệt hả?” “chứ ko lẽ giả, ặc ặc. . ”Quân tỏ ra 1 chút gì đó ân hận. . có lẽ anh ta cảm thấy mình đã ép tôi làm vụ này. dù thực sự tôi ko trách hắn, trái lại tôi cảm kích điều đó.
34 bốn cái ly cụng vào nhau. . lần đầu tiên tôi ngồi ăn trong chính nhà hàng mà mình phục vụ. “Yên làm ở đây đúng ko?”tôi gật đầu khi Thắng hỏi, nhưng tinh thần thì hơi lo ra…phần lớn là vì tôi cảm thấy ko khỏe, dù đã uống thuốc, mà ko hiểu sao vẫn thấy chóng mặt.
35 tiếng gọi làm tôi giật mình, mở mắt. . một khung cảnh lạ hoắc. tôi đã…ngất ư??sao tôi ko nhớ gì cả vậy? còn… cái người ngồi cạnh giường tôi, ko phải Thắng, ko phải sư huynh, ko phải Vân.
36 cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ. lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi, chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.
37 thế là chúng tôi mỗi đứa ôm cái gối của mình, sau vài phút là ngủ thẳng cẳng tới “sáng”. . dù giờ đó lẽ ra đã là sáng của người ta rồi, những người buôn gánh, bán bưng…những người chạy xe buổi sớm.
38 sư huynh đi khỏi được một lúc, tôi mới lủi thủi vào thay đồng phục của mình. ko hiểu sao tôi thấy buồn đến nỗi ko muốn ăn ổ bánh mì đã mua ban sáng. …“ủa chuyện gì vậy em?”anh Lý túm áo tôi thì thào khi vừa thấy mặt, tôi chỉ thở dài và lắc đầu.
39 “thì gọi máy con ko được, mẹ tới nhà trọ. . nghe nói con bị xỉu. . còn ở lại trong phòng 2 đứa con trai nào đó nữa. ”ack ack. +___+ thế mà tôi cứ nghĩ chuyện đó đã được bưng bít rồi chứ.
40 tôi quay phắt lại nhìn mẹ tròn mắt, bạn trai gì ở đây chứ?“cậu ta. . là bạn trai con hồi nào trời?” “ko phải sao quan tâm xông xáo chuyện của con vậy?”“ah.