61 khi sư phụ nói chuyện ấy. . phải rồi, cái vẻ của sư huynh khi đó, hỏi gặn tôi 1 cách ấm ức. . !“ah. . em nói đâu có là đâu có mắc cỡ mà!”“huh?”“sư phụ nói “2 đứa thì yêu chắc rồi.
62 tôi ko muốn anh ta đẩy tôi đi như vậy, có lẽ lại là tật tự ái hão của tôi. “em ko cần anh lo cho tương lai gì của em hết. ”“sao em ko biết cầu tiến gì cả vậy! em.
63 ngày hôm sau khi tôi mới tới khu tủ đồ cá nhân, Quân sư huynh đã chờ sẵn để đưa cho tôi 1 túi to đầy sách. “em mang về đọc từ từ, chừng nào trả cũng được.
64 tán cây bạch đàn của sân khu trọ đổ bóng dài cùng với ánh hoàng hôn dần tắt làm cho chỗ chúng tôi đứng cứ buồn bã thế nào ấy. gương mặt điển trai của Thắng khẽ thoáng 1 nụ cười nhưng lại là nụ cười buồn hiu.
65 Vừa cài nút áo cuối, Vân vừa kéo tôi ngồi xuống tấm nệm dài, tôi cũng cố gắng thở đều và giữ chút bình tĩnh. “có hôm tuần trước rồi. ”“bệnh gì?”“ông ấy chỉ bảo là dấu hiệu thoái hóa khớp xương gì đó.
66 tôi vẫn giữ tròng mắt thẳng 1 hướng, kiên quyết chờ câu trả lời, Khải cũng chẳng kém gì, mắt nhìn tôi đăm đăm ko chút dao động. chúng tôi cứ như thế khỏang hơn nửa phút, thì Khải mới mở miệng.
67 tôi chỉ hỏi hú họa vậy thôi, chứ ko lẽ ai ở cái sân này cũng biết anh chàng ấy dù cho hắn có túc trực thường xuyên lắm đi nữa. “Thắng hả? hôm nay bị đau chân, ảnh qua bên kia đánh bi-da rồi!” cậu thanh niên trả lời và chỉ tay sang phòng bi-da cách chỗ tôi đứng vài chục mét, tôi gật đầu cảm ơn rồi quay sang hướng đó.
68 biết rằng nếu ko chịu giải thích gì đó, có lẽ anh chàng này sẽ chẳng chịu bỏ qua, tôi đành tìm cách nói lòng vòng. “tháng sau tôi nghỉ ở Chereston rồi.
69 cách Thắng nói với tôi về bệnh của Khải có vẻ rõ ràng hơn là cái cách Khải nói về bệnh của Thắng. . (nói dối) trời ơi. trong 1 ngày tôi phải nghe 2 sự thật trái ngược nhau, tôi cũng ko tin là mình lại còn tỉnh táo chứ ko phát điên sau vụ này.
70 cả buổi sáng hôm sau, bếp trưởng bạn trai chẳng thèm nói với tôi câu nào, đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi đầu mà như con nít. nhỏ mọn thấy ớn. đợi đến buổi trưa vắng người, tôi chạy theo túm áo gã.
71 cả 3 chúng tôi, ai cũng ôm theo quần áo, xà bông. . tùm lum. . nhưng lại ko chờ phòng tắm nữa, mà đi ra quán café trong căn tin sân trọ ngồi. khoảng gần 8h tối mà trăng đã sáng vằng vặc.
72 “hôm nay tôi có chuyện cần thông báo!”Quân vỗ tay ra hiệu kêu gọi mọi người tập hợp, khiến tất cả đều dừng công việc đang làm, tụ về chỗ bếp trưởng đang đứng.
73 sau khi nghỉ ở Chereston, tôi nộp đơn vào 1 số nhà hàng và khách sạn khác, chỉ trừ Windsor… vì tôi đợi Thắng và Khải đi đã. . ko có Thắng, tôi sẽ vào đó bằng chính sức mình.
74 tôi phải mất 3 tháng để vượt qua giai đoạn thử việc ở Windsor và giờ đã được 2 tháng làm quen với vai trò phó bếp. bà Elena là 1 bếp trưởng hiền từ và nhã nhặn, ko như gã phát xít của tôi.
75 “em nói gì?”“có người bảo là bạn trai chị tìm chị kia. trông…đẹp trai lắm”sau hơn chục giây ngớ ra, tôi mới chạy ù xuống nhà, hối hả như sợ chậm 1 chút là người ấy sẽ đi mất.