41 thế rồi cái chuyện tôi thắc mắc muốn biết hôm ấy,phải mất 4 ngày mới hỏi được Quân vì anh ta đi công tác ở đâu tận Phú Quốc. bình thường thấy gã bếp trưởng của mình sao thấy ghét, khó ưa gì đâu,vậy mà 4 bữa nay làm việc với ông George, bếp trưởng ca tốimột người nước ngoài nhã nhặn và điềm tĩnh.
42 “thôi bỏ đi”tôi nói hạ giọng, rồi cho cái vỏ ốc vào túi đeo. chiều nay bầu trời ngả màu vàng rực , cái màu thật lạ. . lạ như những gì đang diễn ra trong tôi vậy.
43 Thắng siết chặt quai túi vợt, vẻ mặt như sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử, tự nhiên tôi cũng bị anh ta làm cho hoang mang theo. “ko cần biết người đó là ai…tôi phải đá anh ta ra khỏi Yên.
44 lần đầu tiên tôi thấy hắn cười. . 1 cách sảng khoái như vậy. *__* cười xong, vị bếp trưởng khó tính của tôi cũng cố đi chậm lại dù cả 2 chúng tôi chẳng nói được gì với nhau.
45 tôi ngước nhìn anh với 1 họng đầy cơm ngốn trong má. Khải lại nhìn tôi cười lần nữa T_T“sao nãy giờ anh cười hoài dzị?”“tôi đã hiểu tại sao Thắng nó lại thích Yên rồi.
46 Vân đã đoán sai. Thắng ko hề “sướng điên” hay đại loại là mừng rỡ theo cái kiểu của nó phán đoán, trái lại, thái độ của Thắng làm tôi cũng hơi ngạc nhiên.
47 tôi ko biết Vân xách cặp vé đi đâu, chắc là nó mang qua cho Thắng… vì sau đó khoảng 20 phút, anh ta gọi cửa phòng tôi. bộ dạng ko có vẻ gì là chuẩn bị đi chơi cả, vừa nói giọng uể oải vừa chìa cặp vé ra.
48 cuối cùng thì đám xu đó cũng rơi xuống, tôi hí hửng tới chỗ khoang máy đón chúng. . 1,2…tổng cộng có 5 đồng. bỏ 8 để lấy 5, ặc ặc. thả con tôm đi bắt con tép.
49 sau khi xem xong bộ phim Mr Bean và cười ngả nghiêng, tôi và Thắng về tới nhà trọ khoảng hơn 10h khuya. chúng tôi gặp Khải và Vân cũng vừa dắt xe vào cổng.
50 sang ngày thứ 2, tôi quên bẵng chuyện ấy đi mà Quân sư huynh do bận túi bụi nên cũng ko hề nhắc tới. . chỉ khi ăn trưa, chị Trinh đột nhiên hỏi chuyện tôi.
51 kể từ sau hôm tối thứ bảy xem ca nhạc, tuần nào Khải và Vân cũng hẹn nhau đi đâu đó. . cả xóm trọ ai cũng biết chuyện họ yêu nhau. tuần đầu tiên thấy Vân xúm xín thay áo đẹp, thoa son, chải tóc, ca hát líu lo chờ Khải gọi, tôi còn thấy tim mình đau đau.
52 sau vài câu chào hỏi, Thắng kéo tôi tới 1 chỗ trống ở bên trái căn phòng, rồi ngồi xuống cạnh 1 ông trạc 40 tuổi, mặc áo thun trắng. có vẻ như Thắng đã có mục đích trước khi chọn chỗ.
53 ông mặc áo thun trắng khẽ nhích chỗ cho sư huynh, nhưng hắn ko ngồi xuống đó mà kéo 1 cái ghế khác ngồi trước mặt tôi và Thắng. “cậu này tên Thắng, đánh cừ lắm.
54 tôi bắt đầu biết lý do tại sao rồi. cái vẻ ban nãy của anh ta… buồn cười quá bếp trưởng sợ bị chọc!!!!!! haha… khi đã ngồi đàng hoàng trên yên xe, tôi mới dám lên tiếng lí rí.
55 “Yên ko khỏe à?”thấy vẻ mặt ko bình thường của tôi, Khải nghiêng đầu ra hỏi bằng cái giọng ấm áp quen thuộc của anh. nhưng giờ phút đó lòng tôi chẳng còn cảm giác gì nữa.
56 và hắn nghỉ đến hết tuần thật. mỗi ngày vào bếp tôi cứ ngóng ra cửa, hi vọng gã phát xít ấy xuất hiện. để rồi thất vọng cho đến cuối ngày. . tôi đã gọi vào máy Quân định hỏi thăm, nhưng máy của anh ta lại tắt.
57 cứ thế cho đến tận 8h rưỡi, họ bảo hãy về để bếp trưởng nghỉ ngơi, dù thật ra ai cũng thấy hắn khỏe ru, có bệnh gì đâu mà nghỉ. thế là cho tới lúc về tôi chẳng nói được lời nào với hắn cả.
58 “chị về trễ thế?”giọng Vân hỏi tôi từ cái góc bàn nó vẫn ngồi học bài, nhưng hình như nó chỉ hỏi có lệ thôi. “uh, chị đi thăm bếp trưởng. . bị bệnh. .
59 nhìn vẻ mặt chù ụ của tôi, Thắng mới kiềm chế trận cười của mình, nuốt ngụm bia và nói giọng nghiêm chỉnh. “thế Vân nghĩ Khải bệnh gì? ung thư à?”“nó ko biết.
60 Đúng là cũng lâu rồi tôi ko về thăm sư phụ, tính ra cũng hơn 1 tháng còn gì. . Âu Việt ngày đầu tuần khá vắng khách, tầm 7h tối mà cũng chỉ có vài bàn.