1 - Linh ơi ! Dậy đi trời sáng rồi kìa. . . Vẫn như thường lệ, mỗi buổi sáng Tuyết Nhi sang nhà tôi gọi cửa để cùng đi học. Nàng ta cứ như cái đồng hồ báo thức vậy.
2 - Muốn sống thì phải có tiền mà muốn có tiền thì phải tự đi làm thôi. Vậy là từ bữa đó tôi là một cô gái 17 tuổi bắt đầu tự kiếm sống. Cứ mỗi lần tan học tôi loanh hoay khắp phố để kiếm việc làm.
3 Thật sự thì tâm trạng của tôi lúc này rất vui. Tan học tôi tạm biệt nhỏ Nhi ở cổng trường. - Cậu về trước đi mình có chút việc tí sẽ về sau. Nói xong tôi phóng thẳng về con đường dẫn đến nhà cô Nhu.
4 Nhìn vào đồng hồ, đã 9 giờ 30. Tôi bỏ sách vở vào cặp ra về. Tôi về như vậy mà cậu ta vẫn không hề nói một câu dù là tạm biệt. Đi trên con hẽm nhỏ, đèn mập mờ, vừa đi tôi vừa lảm nhảm về chuyện ở nhà Tùng.
5 Là một chiếc xe màu đen, rất đẹp đậu trước cổng trường. Không phải là chiếc xe lần trước tới đón Tùng. Lần này chiếc xe to hơn, dài hơn. Từ trong xe bước ra là một người đàn ông lớn tuổi, mặc đồ véc, vẻ mặt uy nghiêm.
6 Nhìn dáng vẻ Tùng lúc học bài rất là dễ thương. Bình thường thì cậu ta có vẻ rất bảnh kiểu mấy chàng trai lạnh lùng trong phim Hàn vậy. Nhìn dáng vẻ của Tùng được một lúc bỗng nhiên tôi thấy con tim mình có chút gì đó dao động.
7 Khoảng vào lúc 11 giờ 50, trong lúc tớ đang mơ ngủ thì có cuộc điện thoại gọi tới. Là điện thoại của cậu,tớ bắt máy nghe thì có tiếng thở gấp gáp của một cậu con trai, cậu ta có vẻ mệt.
8 - Yên lặng giùm đi. Tôi giật mình không nói thêm lời nào nữa. Nhi cũng im luôn, cảnh vật lúc này rất là yên ắng. Tiếng chuông báo hết tiết reo lên, kết thúc tiết học thứ 2.
9 Nhi ngước mặt lên nhìn Tùng, nghĩ ngợi một lúc rồi kéo tay Tùng ra phía cái cây đằng xa. - Tớ kể cho ai nha. - Cũng đừng cho Linh biết. Tùng mặt ngây thơ, ngu ngơ ấp úm nói :- Ừu.
10 Tùng dìu tôi ra trước cổng cổng viên, lôi điện thoại gọi một chiếc taxi đến tận nơi. Tùng dìu tôi nhẹ nhàng ngồi vào xe. Ánh mắt của Tùng nhìn tôi đầy thương hại.
11 Là Tùng, khi thấy Tùng bước vào mặt tôi tự dưng đỏ ửng lên. Tùng ngồi xuống ghế đối diện với tôi. Quay sang hỏi Nhi :- Cậu gọi mình đến có chuyện quan trọng à? - Là chuyện gì nói đi.