61 Trời nhanh chóng sập tối, mặt trời đi ngủ nhường bước ặt trăng ngự trị. Trên trời, vạn vạn ngôi sao tỏa sáng lung linh. Bên dưới, màn đêm bao lấy khu rừng, không khỏi khiến con người ta cảm thấy sợ sệt vì độ u ám của nó.
62 Sau buổi tiệc đêm, ai nấy đều về lều của mình, trước đó các giáo viên có dặn dò đôi câu về việc không được ra khỏi phạm vi dựng trại này. Dù không có nệm ấm chăn êm, diện tích lều chỉ lớn hơn giường ngủ của tôi một chút, nhưng cả ngày mệt mỏi nên mọi người rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dĩ nhiên vẫn còn một số bạn thuộc dạng ‘trẻ trâu’ không biết mệt vẫn thức để kể chuyện ma, hay làm việc gì đó, du di thì cũng có tôi trong đó, tôi cũng là một ‘trẻ trâu’.
63 Dòng nước như con mãnh thú chồm tới, mạnh tới mức muốn tách đôi chúng tôi ra, nước khiến những vết thương hơi rát, khó khăn lắm tôi mới túm được bờ vai anh, má áp vào cổ anh âm ấm.
64 Định mệnh của anh là để yêu em, để một đời nhìn thấy em cười. Định mệnh của anh là để bên em, để một đời chở che ngày đêm. Chỉ cần phía trước bước bên em, dẫu địa ngục anh vẫn bước tới.
65 Sáng hôm sau Lệ Băng và Âu Dương Duy Phong được đưa về bệnh viện. Mặc dù Lệ Băng đã cố thanh minh rằng mình rất ổn, song chẳng ai tin cô, thế là Lệ Băng lại phải tiếp tục công cuộc nằm viện thứ n lần.
66 Sáng sớm tinh mơ, biệt thự nhà họ Hà đã ồn ào náo nhiệt lên. Hà Thiên My vừa tỉnh giấc, đưa tay chỉnh chu lại mái tóc, thoa chút son rồi chạy thẳng xuống nhà xem coi kẻ nào dám mà sáng sớm dám náo loạn nhà của một đại minh tinh như cô.
67 Cho dù…cho dù là tự mình lừa gạt mình. Anh cũng chấp nhận. …Nói chung thì ngày nào cũng như ngày nấy, ban ngày đi học, tối về học bài rồi cùng nhau nói chuyện phím với nhà Âu Dương, cuộc sống của tôi cứ thế tiếp diễn, không nhàm chán cũng không mấy nổi trội.
68 Tôi vào WC, rửa đi lớp tẩy trang của mình, buộc gọn tóc lên cao, khoác áo khoác đen vào. Từ Ngọc Huyền Băng thành Lãnh Lệ Băng. Vẫn biết rằng chị ta sẽ hẹn tôi ở một chỗ vắng người, nhưng khi bước vào một mảnh đất trống không có ai tôi vẫn cảm thấy rợn người.
69 Trời chập tối. Lãnh Lệ Băng bị bọn họ mang đến một khu đất có rất nhiều Container cũ. Cách đó có một căn nhà hoang nhỏ đầy bụi bặm. Trên tường phủ đầy rêu xanh, mái nhà chỗ có chỗ không.
70 Edward – Nhiếp Thông. Nhiếp Thông mặc dù đau đến mơ hồ nhưng vẫn gượng trả lời: “Có tôi ở đây. . sẽ không ai được phép làm em…đau”. ……Bầu trời tối nay không trăng cũng không sao, gió hắt hiu cũng không quá lạnh.
71 Sẽ Ổn. (1)Gió đêm thổi nhẹ, bầu trời đêm nay thật u ám. Trong giây phút nhìn thấy Băng lấy tấm thân nhỏ bé của mình để che chắn cho người con trai kia.
72 Nhìn thấy Nhiếp Thông đang nằm ngon lành trên giường mình, tôi thở dài, mấy ngày nay đành ngủ trên sofa vậy. Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, đã giúp người ta thì cũng nên giúp cho trót.