21 Từng tiết học trôi qua nhàm chán. bình thường có nó đi học thì thỉnh thoảng anh có việc làm ( liếc trộm nó) nhưng hôm nay nó không có ở đây , quay qua nhìn chỉ là bàn ghế trống.
22 Còn khoảng chưa tới 20 ngày nữa là đến giáng sinh, khắp các nẻo phố bắt đầu trưng bán những cây thông , những bộ đồ ông già noel xinh xắn của trẻ em. .
23 *** chiều hôm sau : -‘ủa sao về sớm vậy ! chưa hết tiết chiều mà’ Lệ Băng thắc mắc nhìn Duy Phong , vì còn hơn nữa tiếng nữa mới hết tiết chiều , sao anh đến bệnh viện rồi.
24 **sang hôm sau tại trường : -‘wow ! cậu biết Nguyễn Nhật Minh 11A1 không ? được tập đoàn ARISTOCRARY đầu tư vốn đó nha !’ -‘tuy chỉ là một giọt nước trong biển tiền của ARISTOCRARY nhưng là cả núi đối với những công ty thường đó’ -‘sao một công ty nhỏ như công ty của anh ta có thể lọt vào mắt của ARISTOCRARY chứ ! bây giờ còn là chi nhánh của tập đoàn lớn nữa chứ.
25 Cuối cùng thì cũng tới … 7h xe khởi hành. bây giờ là 6h30 ,à cổng trường đã đông nghẹt. ( các cô cậu này xem vậy chứ không thường xuyên đi chơi đâu nha , học hành dữ lắm đó.
26 Đầu đau nhức , cơ thể uể oải. Lãnh Lệ Băng mệt mỏi đi theo hướng chỉ của một người mà nó không quen biết (Triệu Tử Vy) mà đăm đầu đi. Nó cũng không nghi ngờ gì , vì cái bộ dạng quấn khăn tắm và quần áo cầm trên tay của nó , bất cứ ai nhìn vào cũng đủ biết là cần đi thay đồ.
27 Chuyện vừa rồi làm nó tỉnh luôn cả ngủ. sau khi về khách sạn , nó kím gì ăn rồi bay lên phòng nhìn Chi sửa soạn… Tiểu Chi thì thôi rồi , đã hơn 3 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa chuẩn bị xong.
28 Tôi nắm lấy tay anh và sánh bước cùng anh cả buổi party. Tôi biết hàng trăm con mắt đã luôn hướng về tôi , những ánh mắt ghen tị căm phẫn của các cô gái , ánh mắt mê muội và thèm muốn của các chàng trai.
29 Tôi bàn tí việc về công ty chưa tới 20p mà trong đây em đã loạn như thế này , đầu tóc thì xù lên , người đứng không vững , cứ ngã lên ngã xuống , nói chuyện thì loạn ngôn , thực khiến tôi bực mình.
30 Chẳng biết ma xúi thánh giật phương nào tiêu khiển anh , nên anh bế nó về phòng mình luôn. Đặt nó nằm xuống giường , ngắm nhìn nó ngủ. . anh khẽ cười , lúc khiêu vũ anh đã không ngăn được mình cơ đấy.
31 Sáng hôm sau : Bầu trời sớm không một gợn mây , xanh ngắt như mặt hồ nước mùa thu Duy Phong mở mắt thức dậy , ngó hoay tìm mĩ nữ của mình thì không thấy đâu hết , đang nằm trong vòng tay mình là chiếc gối ôm… Bỗng cửa nhà tắm mở ra , đập vào mắt anh là thân ảnh của nó trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm với gương mặt như thiên thần.
32 Tôi có cảm giác như thế giới xung quanh tôi sụp đổ vậy. sợi dây đó là vật duy nhất mà mẹ để lại cho tôi. chính tay mẹ đã thiết kế ra nó. đối với tôi , nó như sự hiện hữu của mẹ.
33 Tôi đang đứng loay hoay tìm em giữa đám đông thì bất chợt một bàn tay nắm lấy tay tôi ,tuy biết thừa là không phải em. nhưng tôi vẫn không gạt tay ra liền mà quay lại xem ai cả gan đến thế.
34 Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ ? mà chắc là chưa lâu đâu , bởi bì quần áo trên người tôi vẫn còn ướt sũng. nhưng tôi có cảm giác không rét buốt như lúc nãy nữa , mà thay vào đó là một cảm giác ấm áp hơn.
35 Tôi cảm thấy mình không lạnh nữa , cơn rét đêm qua đã nguôi rồi. . Ban mai chiếu vào mắt tôi chói lóa , bên tai tôi văng vẳng âm điệu sáo trúc. . Sáo ư ? ở đây còn ai ngoài tôi và em sao ? tôi loay hoay ngồi dậy , tiến lại phía lò sưởi đã tắt nguội lấy chiếc áo sơ mi mặc vào.
36 Sau kì thi là một kì nghỉ kéo dài từ ngày 23-12 đến ngày 6-1 ( mồng 6 tết , do việt nam có tuyết nên phân luôn bốn mùa rõ rệt , tết trong truyện sẽ được tính vào lịch dương ) * New York Ở một căn phòng không quá tối cũng không quá sáng nhưng khá mờ ảo , hàng loạt tiếng súng bắn ra nghe nhức cả tai.
37 Nói là nói vậy thôi , chứ nó không hề dám làm tổn thương bất cứ ai cả. Năm trước , nó bắt một con thỏ vào để nó tập bắn. mặc dù con thỏ chạy rất nhanh , nhưng với khả năng của nó , chỉ cần một phát là ngay đầu con thỏ , nhưng nó không ra tay được.
38 “Đồ ngốc ! sao em cứ thích làm cho người ta phát điên lên vậy hả ?” Duy Phong chạy với tốc độ nhanh nhất có thể , vượt mặt hết mọi chiếc xe trên tuyến đường.
39 Chuyến bay từ New York về Việt Nam vừa hạ cánh lúc 7h tối ngày 23 tháng 12. bốn con người của một định mệnh về khách sạn nghỉ ngơi. . Âu Dương Duy Khánh mệt nhoài nằm lăn ra chiếc giường rộng lớn của khách sạn năm sao.
40 4h sáng… Lãnh Lệ Băng trong trạng thái ngái ngủ mở mắt lò mò thức dậy…. nó tiến đến hé mở cửa sổ ra , bên ngoài trời vẫn còn một màu đen , những cơn gió thổi vào cửa lạnh buốt.