41 Ra khỏi phòng, An Lai nói với Viên Thanh Cử: “Hình như em còn thiếu một hộp cơm. ”“Em xác định em muốn ăn ở căn tin?”“Có gì đâu, mọi người không phải đều ăn ở đó sao, em cũng không thể khác người được.
42 Sáng hôm sau bọn họ có tiết, An Lai rề rà trong chăn thêm một lát, thấy mấy người khác đều dậy cô mới chậm rì rì đứng lên. Nhưng mà toilet chỉ có một, còn rất nhỏ, vào phải thay phiên.
43 Thân thể rơi xuống giường lớn mềm mại, mềm đến mức An Lai không bật lên cái nào. Viên Đại Lang tiện đà nằm xuống cạnh cô, nâng mặt cô lên hôn. Biết lần này An Lai làm thế nào cũng chạy không thoát nên anh không vội, chậm rãi chơi đùa.
44 Đó là một bức tranh sơn dầu, vẽ một cô bé đang chơi đu dây trong vườn hoa, đu lên cao nhất. Cô bé mặc váy trắng, cười rạng rỡ, mái tóc hơi rối bị gió thổi càng thêm hỗn loạn.
45 Hai người không ai nói gì nữa, có chút tẻ nhạt. Cũng may không lâu sau đã đến phòng của bọn họ. Viên Thanh Cử thả An Lai lên sofa, xoay người đi rót nước cho cô.
46 Lão Trần đưa An Lai vào trong sảnh bắt mạch, Viên Thanh Cử đương nhiên đi theo. Thiếu niên ngồi nghiền thuốc trong góc đứng dậy, dường như cũng muốn vào nhà, nhưng lại bị cô bé kia giữ chặt vạt áo, cậu phải dừng lại bế cô bé lên.
47 Biết được thân phận đã kết hôn của An Lai, các bạn cùng phòng tò mò hỏi cô đủ thứ vấn đề. Ví dụ như, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có bốc lửa như trong phim truyền hình hay không? Làm ** tạo em bé có cảm tưởng gì tâm đắc? Vì sao lại quyết định kết hôn sớm như vậy, bao lâu nữa mới muốn sinh? Đương nhiên, có một vài vấn đề quá bạo dạn khiến An Lai mặt đỏ tai nóng, chống đỡ không được.
48 “Thẩm tiên sinh, anh cần cà phê gì?” Sau khi trố mắt nhìn, An Lai nhoẻn miệng cười. Tiếng gọi này như đánh thức Thẩm Dự Chương đang xuất thần: “Em…”Người xếp hàng phía sau thúc giục: “Tiên sinh, anh có thể nhanh chút được không?”Thẩm Dự Chương nghiêng người xin lỗi, rút tiền trong ví ra đặt lên quầy: “Cà phê đen, cám ơn!” Tầm mắt anh chưa từng dịch khỏi An Lai.
49 Lúc này cô cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa toilet ra rửa vết dầu mỡ. Thẩm Dự Chương vào phòng ngủ, chốc lát sau đã ra, đứng trước cửa phòng toilet nói: “Đừng rửa nữa, em mặc cái này trước đi.
50 “Không… Không biết… Ừm. ” An Lai nghe vậy, cố gượng cười: “Chị nào có ngốc như vậy. Tụi chị có giấy hôn thú, nếu chị không muốn, ai có thể ép chị gật đầu được chứ.
51 (*) Vị Ương: Là một từ đa nghĩa, trong đây (có lẽ) nó mang nghĩa là “vẫn chưa hết, chưa tận, chưa dừng lại. Có thể hiểu thoát ý rằng là “vĩnh viễn”. Do mình cũng không rành lắm chữ nghĩa tiếng Trung nên chỉ có thể giải thích đại khái vậy thôi.
52 Sau nửa đêm Viên Thanh Cử mới về tới, mang theo khí lạnh đầy người chui vào ổ chăn. An Lai đang ngủ mơ bị lạnh đến khẽ run rẩy, anh vội lui ra ngoài ôm cả vợ cả chăn vào lòng.