1 Vào một ngày đẹp trời, tui đang say giấc nồng thì những tia nắng lung linh khẽ rọi qua ô cửa sổ trong phòng. Chói mắt quá! Tui khẽ mở đôi mắt ra rồi nhìn lên chiếc đồng hồ.
2 Một năm sau, tui đã là một cô bé lớp 10. Có đôi lúc, khi vào trong gương, tui không thể tin nổi đó là mình. Tui đã thay đổi khá nhiều, da dẻ bây giờ trắng hồng, gương mặt càng ngày càng baby hơn, mái tóc dài trước kia bây giờ chỉ ngắn đến ngang vai.
3 Một lớp học, hai mươi chín thành phần, hai mươi chín tính cách, hai mươi chín đứa bất bình thường. Vậy mà, giờ lại thêm một đứa bất bình thường, thông thạo đủ các trò quậy phá, nghịch ngợm, vân vân và mây mây.
4 - STOP!
Tui hét lên, ngay lập tức đám người đó dừng lại. Tụi đấy khó hiểu nhìn tui. Tui giả vờ ngạc nhiên, đưa tay chỉ đại đại nơi nào đó và hô to lên:
- CON CHÓ KÌA!
Ngay lập tức đám người đó nhìn theo hướng tay tui chỉ.
5 Cây côn từ trên tay ả rơi xuống. Ả ôm lấy cánh tay và quay phắt về hướng của tui. Thật ra, tui vừa mới phi cục đá "nhỏ" về phía ả, thật không ngờ lại trúng đúng tay luôn.
6 Hắn khựng người lại rồi ngoái đầu ra sau nhìn tui. Tui tức giận tiến lại gần hắn, không nói không rằng liền giơ tay lên định tát hắn nhưng đã bị hắn bắt lại.
7 Xung quanh tui là một màu đen- màu của sự yên tĩnh, cô đơn, lạnh lùng đến đáng sợ. Người ta thích màu đen không phải vì nó đẹp mà nó là màu rất thu hút người nhìn.
8 Khẽ đưa tay gạt những giọt nước mắt yếu đuối đó, tui hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài. Phải thật bình tĩnh! Phải lấy lại con người bình tĩnh của tui, yếu đuối chỉ làm trái tim tổn thương nhiều hơn thôi.
9 "Rầm. . . "
What? What? Cái quái gì thế? Động đất à? Vội rút headphone ra, ngoái đầu về phía cửa. Hix. . . Cái cánh cửa yêu dấu của tui, lệch cả bản lề luôn rồi.
10 - Minh à! Thôi đi!- Lệ quay sang nhìn Minh, ái ngại nói.
Tuy Lệ ngồi cạnh Minh nhưng không có nghĩa là ngồi cùng bàn với cậu, nhỏ ngồi cùng bàn với tui.
11 - Thôi tao về lớp đây!
Tui xoay người toan bỏ đi thì. . .
- Chờ đã! Này hột mít!
Thằng cha này hôm nay lại lên cơn hả? Hột hột cái đầu nhà mi á.
12 Quá chán và mệt mỏi với cái tình hình yên tĩnh này, tui gục xuống bàn, nhìn Hải Nam đang nhắm hờ đôi mắt. Thanh thản gớm! Nhưng lúc cậu ta ngủ trông thật là cuốn hút à nha.
13 Cô Đỗ Uyên trợn tròn mắt bước vô. Ngay lập tức, cả lớp vội chạy ào vô chỗ, chỉ có tui và Vũ Nhật là vẫn còn trơ người ra nhìn cô. Cô nhìn bọn tui, hơi nhíu mày, nói:
- Còn đứng đó làm gì?
Như rớt từ chín tầng mây xuống, tui hoảng hồn chạy đi cất thước và về chỗ.
14 Quay người bỏ đi, tui lại lon ton chạy bộ về nhà. Vừa sực đến cổng thì tui thấy mẹ đang xách giỏ, chắc là đi chợ. Hít một hơi thật sâu, tui cười toe đến gần mẹ, hỏi:
- Mẹ đi chợ ạ?
- Ừ!- mẹ cười nhẹ, đáp.
15 Suy cho cùng mà nói, đây cũng chỉ đơn giản là hôn má, cũng chẳng có gì gọi là to tát cả. Người xưa có câu: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân". Nhưng bây giờ đã là thế kỉ thứ XXI rồi, ở cái thời đại 4.
16 - Này, Trương Thanh Thảo! Tôi giúp em nhiều như vậy mà em hi sinh một đêm với tôi thì chết sao?
Tiếng người đàn ông vừa dứt lời cũng là lúc Trương Ly cảm thấy choáng váng nhất.
17 - Tuyết Linh! Ra chợ mua hộ mẹ chai nước mắm về kho thịt cái! - mẹ tôi từ dưới bếp nói vọng lên nhà.
- Dạ! - tôi uể oải đáp.
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch, hình như là ngày ông công ông táo gì á, tôi cũng không nhớ rõ lắm.
18 Tôi hơi ngại, chần chừ vài giây rồi cũng đưa tay ra nhận lấy tấm vé:
- Cảm ơn lớp. Nhưng nghe nói vé concert của SPB khá là mắc. Học sinh lớp 8 như chúng ta sao mà mua nổi?
Chợt nhớ ra tên đang giận dỗi ngồi cùng bàn, tôi quay sang hỏi Khải Thiên:
- Mà Khải Thiên này! Cậu có vé chưa?
Khải Thiên quay mặt lại, mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tố Thanh chặn họng:
- Tuyết Linh này, cậu không biết đấy thôi! Người xí vé hết cho lớp mình là Khải Thiên đấy!
Tôi đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Khải Thiên, tấm tắc khen:
- Woa~ Khải Thiên, sao cậu nhiều tiền vậy?
- Làm gì, toàn bộ số vé tôi đưa cho lớp từ trước tới giờ toàn là của free hết đấy! - Khải Thiên bình thản đáp.
19 Tôi uể oải cuộn tròn chăn nằm dài trên giường. Aizzz, đau đầu quá. Hình như bị sốt rồi thì phải. Thật là khó chịu. Đói và buồn ngủ quá. Chắc hôm nay không đi học được rồi.
20 Sau một hồi đàm phán không thành công, Bảo Vy và Tuấn Kiệt bất mãn nhìn nhau, mặt hầm hầm như nồi cháo thịt bằm. Nhưng ngay sau đó, mọi oán ận thông qua con mắt liền đổ dồn về phía Tố Thanh.