121
122
123
124 Lục Ngôn không tiến vào mà ngồi ở ngoài xe ngựa.
Xuyên thấu qua khe cửa, Chu Ngọc nhìn bóng lưng biểu ca, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với hắn, chỉ cần Lục Ngôn không xin lỗi, nàng liền không chủ động nói chuyện với hắn.
125
126
127
Hai đứa bé ai cũng không chịu đi, Ngưng Hương cũng cần hai đứa để giảm bớt căng thẳng của mình, nàng hướng về Phan thị cười cười, "Nhị thẩm bận rộn cả ngày rồi, ngài cứ đi nghỉ trước đi, để cháu dỗ hai đứa cũng được.
128
129
130 Một đêm ngủ thật ngon, Lục Thành dậy sớm, rất muốn ôm Ngưng Hương vuốt ve một phen, chỉ là A Nam và A Mộc người trước người sau đều tỉnh lại, mỗi người chiếm ở một bên, căn bản không có chỗ của hắn.
131
132
133 Không muốn đề cập tới chuyện cũ nhưng vẫn bị người khác moi ra, Lục Ngôn mới vừa nhét cơm vào trong miệng đột nhiên đều sặc ra ngoài, bởi vì hắn kịp thời chuyển hướng bên phải nên gạo liền phun hết lên người Lục Định.
134 Sau khi ăn xong cơm trưa, Lục thị liền dẫn nhi tử Chu Nguyên về nhà, Chu Ngọc dắt A Đào đi nghỉ trưa, Lục Định thì nhờ Ngưng Hương đi tìm Lục Ngôn đang còn giận dỗi trở về ăn cơm, sau khi dỗ nhị đệ xong, hai vợ chồng Ngưng Hương dẫn bọn nhỏ về tân phòng nghỉ ngơi.
135
Lục Thành cùng Nghiêm Kính đi sang Lý gia.
Lục Thành là thật tâm muốn thăm đến Lý bá, nhưng mà ngoại trừ Lý bá
gặp đại nạn thì hai đứa con trai Lý gia không hoan nghênh hắn.
136 Thấy trượng phu trông mong hai ngày một đêm đã trở lại, Ngưng Hương vội vàng chuẩn bị bát đũa cho hắn, sau khi ngồi xuống lại cẩn thận quan sát thần sắc hắn.
137 Trên đường về nhà, tuy xe lừa ổn định nhưng cũng vẫn lắc lư vài cái, mỗi lần lắc lư một cái thì eo Ngưng Hương như cái bánh quẩy bị người khác kéo lên rồi lại thả trở về, mỏi đến mức nàng chỉ muốn nằm xuống chờ đợi.
138 Edit: Hà
Trước khi mặt trời lặn, một nhà bốn người lại trở về Lục gia.
Lại lần nữa đối diện với Lục Ngôn và Lục Định, Ngưng Hương vẫn có chút ngượng ngùng, may mắn hai huynh đệ bọn họ thần sắc như thường mới hóa giải lúng túng của nàng.
139 Edit:Hà
"Nương, tướng quân!"
Sáng sớm cuối xuân trời xanh như được gột rửa, A Nam ngồi ở trong ngực nương ngước đầu lên, chỉ tướng quân đang bay cao trên bầu trời cho nương xem.
140 Tới gần buổi trưa, Nghiêm Kính từ bên vườn hạt dẻ sang mời cả nhà Lục gia đi ăn cơm, "Chúng ta qua đó sớm một chút, chậm một lát thì bên kia lại nhiều thêm người, món ăn lên cũng chậm.