21 Trình Nặc nhìn nha đầu nhỏ hơn mình không được bao nhiêu trước mắt, trên gương mặt non nớt lại giương lên nụ cười ngạo nghễ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong bụng hơi bất đắc dĩ, nha đầu này rõ ràng đang cố giả bộ kiên cường.
22 Trải qua một ngày tàu xe mệt nhọc, chờ hai người đến thành phố T, cũng mệt mỏi không muốn nói chuyện, trước đó hai người vốn có kế hoạch rất tốt là muốn cho bọn họ kinh hỉ, nhưng mới đến thành phố T, hoàn cảnh xa lạ cuối cùng khiến các cô chùn bước.
23 Trình Nặc ngước mắt, cô lẳng lặng nhìn Nghiêm Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên anh chịu chủ động nói những điều này, tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng của anh.
24 Trình Nặc mặc áo khoác màu đen, đeo mắt kính rộng lớn treo ở sống mũi, cô xỏa tóc dài, vừa vặn ngăn che nửa khuôn mặt của cô, giày cao gót ba tấc giẫm trên mặt đá cẩm thạch ở văn phòng phát ra tiếng vang.
25 Trình Nặc vừa xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm, cánh tay của cô đột nhiên bị người chợt lôi trở về, cả người theo quán tính đụng trở về. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, quanh người bị Nghiêm Thiếu Thần ôm thật chặc, Trình Nặc giật mình, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm con ngươi đen như mực kia, hai tay Trình Nặc vịn trên bả vai Nghiêm Thiếu Thần, lúc ánh mắt giao nhau mủi chân của cô cũng nhón lên, đến khi Trình Nặc không biết dùng đại não khống chế tư tưởng, cuối cùng cảm tính chiếm cứ phần lý trí còn sót, cánh môi đụng vào, hấp dẫn nhau, vân vê trằn trọc.
26 "Tốt lắm, anh chờ tôi ở đâu, bây giờ tôi sẽ qua. " Trình Nặc khép điện thoại lại, vẻ mặt chợt trở nên không tự nhiên, trong miệng vẫn lưu lại mùi cháo, làm sao lại không nếm ra hương vị.
27 Trình Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hơi hơi híp mắt, cô nhìn Lâm Tu Dương, nội tâm đã nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn bình thản không dao động.
28 Trong lòng Trình Nặc phấp phỏng, nhưng cô nhanh chóng ép xuống, cô hơi nhíu mi, môi không khỏi giơ lên, hỏi: "Loại mức độ nào?" Mục Nhất Minh mím môi, suy tư chốc lát, thờ ơ nói: "Tôi nghĩ là xuất phát từ thói quen, hắn gia nhập đến bây giờ, từ trước đến nay suy nghĩ rất cẩn thận, tôi nghĩ lần này cũng như thế.
29 Trình Nặc kinh ngạc nhìn người ngoài cửa sổ, mặc dù anh giương dù, nhưng cô vẫn cảm giác tầm mắt của anh mông muội, anh từng bước đến gần cô, Trình Nặc cầm lên túi, quay đầu nói tạm biệt với Mục Nhất Minh, đang muốn mở cửa xe, lại phát hiện Nghiêm Thiếu Thần trước cô một bước, cửa xe bị anh mở từ bên ngoài ra, trên mặt Trình Nặc hơi đình trệ, không biết nên xuống xe, hay vẫn ngồi ở đây.
30 Lần này ở thành phố B tổ chức hội nghị thượng đỉnh giao lưu tài chính Á Âu được người trong giới tài chính chú ý, trùm tài chính tề tụ về, nói ra cho oai là giao lưu, thực chất chỉ vì tìm kiếm đối tác phát triển trong năm năm cho xí nghiệp của mình sau này.
31 Trình Nặc cảm giác ót bị đau đớn, lúc mở mắt ra xung quanh toàn bóng tối, trong không gian bịt kín tràn ngập mùi vị tinh di, cô biết mình bị bắt cóc, xác thực mà nói cô chỉ là người "cùng trói", vì cách cô hai thước còn có người, bị trói lại giống như cô.
32 Đêm đã khuya, Trình Nặc cự tuyệt Nghiêm Thiếu Thần nói muốn ở lại chăm sóc cô, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe ra bệnh viện, mười giờ một phút, Trình Nặc kéo màn cửa sổ lại, mặc quần áo đen mạnh mẽ, tóc dài vén lên, đeo mắt kính rộng lớn rồi từ rời khỏi bệnh viện.
33
34
35
36
37
38 Trình Nặc giải thích nội dung vụ án với Lâm Tu Dương gần hai tiếng, dĩ nhiên cô chỉ nói đại khái, cô không thể nói chi tiết tường tận cho Lâm Tu Dương, chung quy mọi thứ đều là cơ mật, cô vẫn phân biệt rõ ràng phần có thể công khai.
39 Nghiêm Thiếu Thần chui vào một chiếc xe Audi màu đen, biển số bình thường, nhìn từ ngoài có lẽ người nào sẽ liên tưởng cùng với quân đội. Nghiêm Thiếu Thần đã lâu không gặp Thường đại đội Thường Văn, khẽ vuốt cằm, ngồi bên cạnh anh.
40 Sắp hoàng hôn, ánh chiều tà dần di chuyển theo quỷ đạo của mình, hoàng hôn mênh mong. Một quán trà nhỏ hơi có tuổi, tọa lạc trong trấn nhỏ này, kết cấu nhà gỗ giản dị không bắt mắt.