21 Lưu Diệp co người lại trên ghế, im lặng nghĩ, nhìn ngón tay là có thể thấy người đối diện này đang không kiên nhẫn.
Bây giờ cô hối hận bản thân ngoan ngoãn quá, lại ngồi ở vị trí đó, sớm biết thế đã cách xa anh ta ra một chút.
22 Tốc độ của phi thuyền cũng không nhanh lắm, có lẽ phi thuyền bay trên khu nhà giàu, mặt đất trông nhỏ bé như một con kiến vậy.
Chạy được một lát, dần dần khu người giàu trở nên càng ngày càng nhỏ, Lưu Diệp cũng không dám lộn xộn, ngồi tại chỗ không ngừng nhìn phong cảnh bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật càng ngày càng bỏ túi.
23 Con người lúc tuyệt vọng cầu sinh ** quá mạnh mẽ, chân của cô không biết sao lại móc được một vật, cô cũng không biết đó là cái gì, liền dùng sức đá vật kia ra ngoài.
24 Trời đất thánh thần ơi!
Dì cả đến!
Bà đến lúc nào không đến, sao lại đến vào lúc này!
Tôi không chào đón bà, bà có biết không?
Cô thật sự muốn 囧 chết rồi, mặt vọt một cái đỏ rực, theo bản năng quay người sang, dùng sức kéo áo, cho dù áo rất rộng rãi, muốn che bên dưới cũng không thể, cô 囧không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới nói ra một câu: "Không cần anh quan tâm!"
Nhưng nếu thứ kia tới, lại không thể mặc kệ.
25 Này? ? Có cần phải quá đáng như vậy không?
Nhưng. . . Lại không có cách nào giải thích vì sao thứ này lại không thể ngừng chảy máu. . .
Vết thương bình thường thì bây giờ cũng nên cầm máu rồi, nhưng “Vết thương” của cô mà có thể cầm máu thì cô cũng không cần phải sống trong lo lắng hãi hùng rồi.
26 Hôm qua vừa mới mưa, đất đai không rắn lắm, rất nhanh cô đào được một cái hố nhỏ.
Cuối cùng cô cũng đào xong, giống như trước kia đi biển chơi, cô chôn nửa người mình xuống dưới đất, cảm giác đó thật sự không dễ chịu, đất đai ướt nhẹp, cô mới vừa ngồi vào liền cảm thấy vừa lạnh vừa đặc dính.
27 Cô thiếu chút nữa là bật khóc, là âm thanh của con người!
Vậy là có người cứu bọn họ rồi !!
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người túm tóc mình là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
28 Nước lạnh xối vào cô rất khó chịu, sau khi những người đó đi, cô ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nước chảy không ngừng tập trung lại, xoay tròn chảy tới một lỗ nhỏ.
29 Nhìn dáng vẻ hả hê của những người đó, cô 囧không biết nên nói gì, sóng điện não của cô và bọn họ không ở trên cùng một đường thẳng, thật sự không có cách nào sinh ra cộng hưởng.
30 Lưu Diệp sợ sệt, Sở Linh lại mang vẻ chẳng phải chuyện gì ghê gớm, còn muốn tìm một đôi giày phù hợp giúp cô.
Lưu Diệp cũng không biết làm sao, ban đầu người ra sức bắt nạt mình là hắn, bây giờ giúp mình tìm giầy cũng là hắn?
Nghĩ như kiểu gì cũng thấy không phải đầu óc của tên Sở Linh này bị nước vào, thì cũng là có âm mưu?!
Chỉ là giày của cô cũng nên đổi một đôi khác, chủ yếu là quần áo giày dép của thế giới này đều làm cho đàn ông, cỡ cũng lớn hơn một chút, khó tìm được một đôi thích hợp, dáng vẻ lại còn khó coi không nói, còn luôn cảm thấy đế giày không đủ mềm.
31 Lòng Lưu Diệp trở nên lạnh buốt, đoán chừng sắc mặt của mình lập tức cũng không tốt lên nổi.
Chỉ là cô phát hiện ra, dường như người của thế giới này đối với cảm xúc của người khác đều rất chậm lụt, hay do đàn ông đều là sinh vật như vậy.
32 Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đến mức này thì thế nào cũng phải mạo hiểm.
Cô không nói hai lời lập tức đi tìm nhân viên y tế, ban đầu không phải đã nói nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể đi hỏi ý kiến sao.
33 Xe dừng lại, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, thở hổn hển chạy đến trước mặt Điền Thất.
Cô không ngờ ở nơi này có thể nhìn thấy Điền Thất, chỉ là hai người đều đứng ở ven đường, mặt trời sẽ chiếu hỏng da Điền Thất, cô vội tìm nơi có bóng mát, kéo Điền Thất lại bắt đầu cẩn thận đánh giá.
34 Lưu Diệp cảm thấy mình đã khổ tẫn cam lai* rồi !!!
*Khổ tẫn cam lai: Kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới
Cuộc sống bây giờ quả thật như đang nằm mơ vậy!!!
Lúc Khương Nhiên nói cô còn không dám tin, kết quả chờ sau khi Quan Chỉ đưa cho cô ký một loạt tài liệu, rốt cuộc cô mới hiểu, Khương Nhiên thật sự là người nói được làm được mà.
35 Lưu Diệp không có giao tình với dã thú, nhưng nhìn hắn nghèo túng như vậy cũng cảm thấy rất đáng thương.
Cô liền bảo đám Sở Linh ngừng đánh.
Chỉ là có phải tên dã thú này bị bệnh không vậy!!!
Chờ sau khi Sở Linh đi, cô cảm thấy dã thú đáng thương, còn cho hắn thêm một ổ bánh mì.
36 Bán xong đồ, chờ khi Lưu Diệp và dã thú đẩy xe nhỏ về, còn chưa tới cửa, Điền Thất đã chạy ra ngoài.
Sau khi Điền Thất đứng vững xong liền thở hổn hển đưa cho cô xem một thứ, nháy mắt Lưu Diệp tức đến mức méo miệng, đây là một tờ thông báo về việc xử phạt hành vi mắng chửi giữa khu phố.
37 Cuối cùng thì chuyện buôn bán cũng dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày Lưu Diệp đều rất vui vẻ, người đi đường trước kia sợ muốn chết bây giờ cũng dám đánh bạo tới đây mua đồ.
38 Sở Linh nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận: "Không biết là một trò đùa quái đản hay là máy vi tính có vấn đề, mới vừa có một bộ số liệu, Lưu Diệp, đây cũng không phải là một loại sự kiện.
39 Sau khi Khương Nhiên đọc xong quyển sách kia, xoay người lại nhìn mặt cô, nghiêm trang hỏi: "Ngực của em, lúc dậy thì cảm thấy rất đau đúng không? Mỗi khi em đến tháng, trải qua có bình thường không? Chu kỳ thông thường là bao nhiêu ngày?"
Lưu Diệp chợt có một loại cảm giác mẹ nó anh là bác sĩ khoa phụ sản à!!!
Anh phải điều tra cặn kẽ như vậy để làm gì!?
Nhận ra cưỡng gian phải thể nghiệm trước đúng không!?!
Cô sống dở chết dở tức giận trả lời: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!!!"
Cô đã sớm bất chấp hết rồi, khoảng thời gian này, trường hợp này, còn có quyển sách anh ta đọc kia!!!
Cô đã hiểu mình phải đối mặt với cái gì rồi.
40 Lưu Diệp cũng không biết mình vượt qua thế nào, bị người cưỡng hôn coi như xong, lại còn bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng cằm của mình bị trật khớp.
Bị người quấy rối giở trò lưu manh, còn phải bận tâm an toàn thân thể!!!
Trước kia cũng biết sức lực của Khương Nhiên lớn kinh khủng, bây giờ bị anh ta đè chặt, mặc dù không phải đè ép toàn bộ, nhưng cô vẫn có cảm giác bị đè cho tắc thở.