41 “Đại thiếu gia không nên bị vây tại tiểu sơn thôn này, mà nên giống như du long phi điểu ( ý nói như rồng, phượng hoàng bay lượn), phải chu du khắp trời cao biển rộng.
42 Sau khi Dịch Vân Khanh rời đi, lão thái gia cùng lão phu nhân đã đến ở nhà Đại lão gia, cũng đã chuyển lời cho Tam gia cùng Tứ gia, khi hai nhà kia hỏi nơi mà Dịch Vân Khanh tới lão thái gia cũng không có tiết lộ gì.
43 Dưới sự an bài của Chu Lễ, Dịch Vân Khanh trở thành thị vệ bên cạnh điện hạ.
Ngày hôm sau, khi hai nước trao đổi hiệp ước hòa bình mà không có kết quả, Thát Đát đã khơi mào chiến tranh.
44 Tin khai chiến với nước Thát Đát phải mất nửa tháng mới mơ hồ truyền tới Dương Châu, lão thái gia cùng lão phu nhân đều thấy kinh hãi, Dư thị lúc ấy nghe xong còn té xỉu, tỉnh dậy liền khóc sướt mướt và cũng từ ngày đó liền cùng lão phu nhân ăn chay tụng kinh niệm Phật, cầu Phật tổ phù hộ cho những người đang ở chiến trường được bình an.
45 Lúc Dương Châu bên này thu được tin tức Thục vương có mưu tạo phản thì cũng chỉ là ba ngày trước khi Dương Châu bị công hãm, lúc ấy chén trà trên tay lão thái gia liền rơi vỡ.
46 Ở trong núi đã được năm tháng, ngoài núi lại cứ như đã qua ngàn năm. Đông đi xuân đến, hạ đi thu tới, đảo mắt toàn gia đã sống trong động phủ được gần một năm.
47 Lang Vương ngồi chồm hổm trên cự thạch, từ trên cao nhìn xuống Dịch Vân Khanh, bình tĩnh vô ba, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, cũng như là đang nghĩ tới điều gì đó.
48 Đảo mắt đã qua tháng chạp, qua năm cũ, trừ hai ngày Dịch Vân Khanh cố ý theo bồi lão thái gia bọn họ, ngày đầu năm mới lại một mình mang theo Đông Dương lên đường trở về thôn.
49 Đến lúc lão thái gia tới được kinh thành đã là trung tuần tháng chạp.
Đại tuyết bao chùm cả tòa Tử Cấm thánh. Lão thái gia từ cửa xe trông thấy ngã tư đường sạch sẽ cùng với người không ngừng qua lại như cũ, trong tâm không khỏi thổn thức: “Ta đã cho rằng, cả đời này sẽ không có cơ hội lại được quay lại kinh thành.
50 *cô nãi nãi: em gái của cha.
Ra khỏi mai viên, sai người đem hoa mai về trước, Dịch Vân Khanh lại mang theo Đông Dương tới tửu lâu nổi danh nhất kinh thành ăn cơm trưa, cuối cùng còn đi dạo trên con đường phồn hoa nhất kinh thành, sau lại dẫn y tới trước cửa hoàng cung, đợi cho về tới nhà cũng đã là giờ Mùi canh ba.
51 Không nhắc tới chuyện Lý Dịch thị trở về xử trí Lý Thục Thục thế nào, chạng vạng Dịch Vân Khanh trở về nghe được chuyện này, lúc ấy liền cười lạnh. Hắn cũng không cần ngấm ngầm mưu lược cái gì, chỉ cần trong triều tỏ ra không quen biết vị cô phụ* kia, thì sẽ có những kẻ nịnh bợ hắn thay hắn thu thập Lý gia.
52 Mùng một Tết, Dịch Vân Khanh vào cung chúc tết hoàng thượng, mùng hai, đại cô cùng cô gia và con cái tới chúc tết, Lý Thục Thực không đến; mùng ba, quan viên có giao hảo liền bắt đầu lui tới.
53 Ra tháng giêng, người tới bái phỏng lão phu nhân bỗng nhiên nhiều hơn, trên tay Dư thị cũng có rất nhiều thiếp mời, cả Đông Dương cũng có thiếp mời. Mời Dư thị tự nhiên là nhóm các nữ thê, mà mời Đông Dương chính là nhóm rất ít người thuộc các quý tộc trong kinh, đều là nam thê của các quý tử trong kinh thành.
54 Không nhắc tới Lê Kỳ cùng Ngô Trạch sau khi trở về có đánh giá như thế nào về Đông Dương, buổi chiều khi Dịch Vân Khanh trở về cũng tán thành chuyện Đông Dương cùng hai người đó kết giao bằng hữu, còn cổ vũ Đông Dương tiếp xúc giao hảo với những vị nam thê khác trong kinh thành nhiều hơn.
55 Món quà giáng sinh nho nhỏ dành tặng các bạn đọc.
Chúc các bạn một mùa giáng sinh an lành!
Lão phu nhân thất kinh, chén trà cầm trên tay cũng không chắc, bất chấp nước trà nóng đang chảy trên tay.
56 Nếu như chỉ có mình Đông Dương, thì con đường làm quan của hắn cực kì bất lợi; ngược lại, vị bình thê kia sẽ mang tới trăm lợi! Loại chuyện này nếu đưa ra trước mặt thường dân thì có lẽ sẽ không do dự mà chọn cái sau, dù sao hai phía chênh lệch cũng quá lớn.
57 Nghĩ tới những kẻ muốn tặng người cho Dịch Vân Khanh mang theo không hề ít, Lý Dịch thị đề cử nữ nhân Lý gia coi như còn bình thường, khiến cho Dịch Vân Khanh không thể chịu được chính là đã có người mang tiểu tư thiếu niên da trắng môi hồng tặng cho hắn.
58 Biên giới Phúc Châu hầu hết là vùng ven biển, tài nguyên biển vô cùng phong phú, hải sản tươi ngon, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà hải sản tươi ngon lại không có cách nào vận chuyển được đi nơi khác, khiến cho địa phương tuy giàu tài nguyên lại gặp nhiều khó khăn.
59 Trong lòng nhảy dựng, Vương chưởng quỹ càng cẩn thận hơn. Xuất môn ra ngoài hết thảy đều phải cẩn thận, không thể nhận thức quan hệ lung tung, huống chi lại hỏi loại vấn đề mẫn cảm như nữ quyến.
60 Vị Lưu gia chủ não ngắn này trực tiếp chạy tới vị tri huyện trong nhà, vốn đã bị tiền tài sắc đẹp làm ngập đầu, lại thêm hai ba lời vỗ mông ngựa của Lưu gia chủ, cái gì mà chờ tới khi cô em vợ gả cho vị quý nhân phủ thành kia thì sẽ nói tốt, nào là người đã có công mai mối vân vân, quan tri huyện lập tức nhảy dựng lên đáp ứng, sai nha dịch đến bắt Vương chưởng quỹ đã đắc tội nhạc phụ hắn.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 9